Anh rời Huế trên chuyến tàu đêm
Thành phố im lìm, chỉ mình em đưa tiễn
Em đừng khóc kẻo Huế mình thức giấc
Huế níu chân, răng anh nỡ ra đi
Phút tiễn đưa còn lưu luyến điều chi
Mắt rưng rưng, em nói “ Anh đi thì nhớ Huế”
Anh mỉm cười “ sao mà em ngốc thế!
Không có Huế, anh biết gởi nỗi nhớ mình ở mô?”
Nhớ Huế mình khát cháy những mùa khô
Rứa mà đông về lại bão bùng mưa lũ
Nhớ Huế chập choạng tối đã đóng cửa tắt đèn đi ngủ
Để rồi thức dậy những sớm mai
Thành phố thì nhỏ mà phải chia hai
Bên nớ ngóng bên ni qua dòng Hương xanh thơ dại
Cầu Trường Tiền cong cong như bàn tay em khum lại
Ôm hết những nỗi niềm của Huế vào trong
Nhớ những chiều êm, xe đạp lòng vòng
Anh chở em đi thăm đền đài lăng tẩm
Bước bên em, anh mỉm cười lẩm nhẩm
“Khanh là ái phi Trẫm yêu mến nhất lòng!”
Câu chuyện Huyền Trân-em còn nhớ không?
Đau khổ duyên đầu đổi hai Châu Ô, Lý
Sức mạnh Hoàng Triều lắm điều phi lý
Xa Huế rồi anh sẽ nhớ nhiều
Vỹ Dạ, Nam Giao, buổi chiều Bến Ngự
An Cựu , Đông Ba, Kim Long, Thượng Tứ
Nỗi nhớ dài không đủ cánh tay ôm
Tàu chuyển bánh rồi, anh gởi lại nụ hôn
Em giấu kĩ, kẻo Huế mình ghen nhé!
Xem thêm: >>> Góc tâm sự buồn
0 nhận xét:
Đăng nhận xét