Chủ Nhật, 21 tháng 6, 2015

Chôn bao kỷ niệm nơi tận mộ sâu...


Cần lắm một chút nắng vàng sưởi ấm giữa mùa đông lạnh giá. Cần lắm một bàn tay ai nắm chặt, một cái ôm ấm áp, chở che đôi vai gầy… Thời gian ơi, hãy mang anh đi chậm thôi, để em có thể quen dần…
Hà Nội những ngày đông buốt giá. 
Từng hàng cây trụi lá, khẳng khiu nằm trơ mình nơi góc phố. Đâu đó, lác đác vài chiếc lá vàng cuối cùng còn níu kéo chưa chịu rơi hết. Cơn mưa phùn nhạt nhòa làm ướt lạnh đôi bờ vai mong manh, khiến cái lạnh thêm se sắt và chất đầy thêm những nỗi nhớ.
Chỉ mới đây thôi, cũng là mùa đông, nhưng mùa đông ấy không làm em thấy lạnh như bây giờ.
Ngày ấy, em luôn là người ngồi sau lưng anh, thò tay vào túi áo khoác của anh. Bao nhiêu sự lạnh giá đều đã có người che chắn hết, bởi vậy nên em không thấy lạnh. Cảm giác lúc đó chỉ là ấm áp và thích thú, em tuyệt nhiên không nghĩ đến chuyện nếu một ngày nào đó không có người che chở nữa sẽ thế nào.
Ngày ấy, mỗi khi gặp mưa phùn, lại có người lo lắng, đến tận nơi đón em mỗi buổi tan học vì sợ em bị lạnh, sợ em dính mưa. Hành động ấy quen thuộc đến nỗi, em dần quên đi bản năng tự bảo vệ mình.
Cũng ngày ấy, còn có người lọ mọ mang tới tận nhà cho em chiếc túi sưởi và bắt em phải dùng bằng được. Để giờ đây, khi chẳng còn ai chăm sóc như vậy nữa, khi suốt ngày ốm sốt, em cũng mặc kệ bản thân mình luôn.
Mới đó thôi, vậy mà giờ đây chỉ còn lại mình em lạc lõng giữa con phố đông, cố đi tìm lại những kỷ niệm ngày nào, cố tìm lại tình yêu đã đánh mất. Từng đoàn người ngang qua trước mặt, dường như chỉ có mình em là ngược lối. Trên tay em vẫn là đôi găng tay anh mua, cổ vẫn quàng chiếc khăn anh tặng, vậy mà sao chẳng còn ấm nữa.
Có lẽ duyên số đã đưa anh và em đến với nhau, nhưng chẳng đủ để ở bên nhau mãi. Em chỉ biết trách mình đã không thể giữ lấy anh, để anh rơi vào vòng tay của người con gái khác. Câu “chia tay” nói ra quá nhanh, anh và em cũng cách xa nhau thật vội.
Em cũng từng níu kéo, từng cố gắng giữ anh ở lại, nhưng chẳng thể. Trái đất nhỏ lắm! Con người ta đi hết một vòng Trái đất rồi lại trở về nơi đã bắt đầu. Nhìn thấy anh ở ngay trước mặt, vậy mà em chẳng thể lại gần. Có bức tường vô hình nào đó đã ngăn cản em chẳng thể đến bên anh. Khoảng cách cứ xa dần, cùng nỗi đau không ngừng trong tim.
Anh à, Hà Nội bây giờ lạnh lắm, và em thì chưa quen. Vẫn biết là sẽ xa nhau, vậy sao không thể xa nhau chậm một chút, để em có thể quen dần với nỗi cô đơn, với sự lạnh giá khi không có anh bên cạnh.
Cần lắm một chút nắng vàng sưởi ấm giữa mùa đông lạnh giá. Cần lắm một bàn tay ai nắm chặt, một cái ôm ấm áp, chở che đôi vai gầy… Thời gian ơi, hãy mang anh đi chậm thôi, để em có thể quen dần…
Sưu tầm

Related Posts:

  • Đời hoa dại của phụ nữ độc thân Tâm trạng chị độ này khác thường lắm, hay cáu gắt với mọi người, nhưng lại muốn có ai yêu thương mình, nói tình cảm với mình. Có lúc chị táo tợn nghĩ kiếm đứa con ở vậy cũng được, nhưng lương tâm khiến chị không thể hành độn… Read More
  • Cám cảnh phòn nhỉ vợ chồng không được...rên Đêm tân hôn, trong khi chồng tôi vẫn hào hứng lâm trận, “cán đích” hoành tráng thì tôi vẫn chưa có cảm giác nào, có chăng chỉ là sự bực bội, cảm giác hụt hẫng mà thôi. Nhiều đêm tiếp theo, tôi vẫn không thể có được cảm giác … Read More
  • Giả vờ hỏng xe và bạn sẽ thấy được sự thật Câu chuyện giả vờ hư xe máy dắt bộ để thử lòng bạn gái do thanh niên này tamsu lại như sau: Sáng nay, em có chở đứa bạn gái đi Cửa Lò. Khi đi thì không sao, vui vẻ, hứng khởi, xuống đó cũng thế. Rảnh quá em l… Read More
  • Vợ bắt tôi "quan hệ hết mức" để khỏi ngoại tình Thực ra tôi hiểu, vợ có ghen cũng chỉ vì em quá yêu tôi mà thôi. Vì yêu mà sinh nghi, vì yêu mà đòi hỏi. Nhưng cái sự đòi hỏi thái quá của vợ, tôi cảm thấy ngán ngẩm.Vợ bảo, “nếu anh chán em, không muốn chăn gối với em thì c… Read More
  • Mất hết cảm hứng vì đêm tân hôn chồng tìm "chữ trinh" của tôi Cái gì đến cũng đến, chúng tôi tiến hành đám cưới dưới sự chúc phúc của họ hàng 2 bên và đông đảo bè bạn. Trong ngày cưới, tôi tự tin cười tươi hết mức vì lấy được người chồng nhiều cô nàng mơ ước. Dù mệt mỏi suốt mấy ngày c… Read More

0 nhận xét:

Đăng nhận xét