Người thường xuyên chửi bới và đánh đập mẹ con tôi là ông chú và anh trai ruột của dượng tôi. Nhiều khi nhà tôi đang ăn cơm ông chú sang đánh đập, chửi đuổi.
Tôi không biết chia sẻ tam su gia dinh cùng ai, tôi chỉ biết chia sẽ cùng quý báo cuộc sống hắt hiu khổ đau này cùng bạn đọc. Tôi 24 tuổi, lớn lên trong một gia đình nghèo khó và hoàn cảnh cực kỳ éo le. Mẹ và tôi gần như hai số phận gắn liền nhau. Mẹ sinh ra thì bà ngoại mất, mẹ sống trong sự chăm lo của các bác (anh chị mẹ), cuộc sống của mẹ không có bút sách, không có đồ ăn ngon, không có quần áo lành mặc mà chỉ có cái liềm cắt cỏ chăn châu và nhiều việc vất vả khác. Mẹ cực kỳ hiền lành và thật thà khiến ai cũng muốn bắt nạt. Còn tôi, một đứa bé mà người ta vẫn thường gọi là "con hoang", sinh ra không có sự thương yêu của bố, mãi tới khi tôi lên năm tuổi mới lần đầu tiên được nhìn thấy bố. Tôi đã bật khóc vì sợ hãi, không biết người ấy là ai mà lại xuất hiện trước mặt mình.
Tôi không biết chia sẻ tam su gia dinh cùng ai, tôi chỉ biết chia sẽ cùng quý báo cuộc sống hắt hiu khổ đau này cùng bạn đọc. Tôi 24 tuổi, lớn lên trong một gia đình nghèo khó và hoàn cảnh cực kỳ éo le. Mẹ và tôi gần như hai số phận gắn liền nhau. Mẹ sinh ra thì bà ngoại mất, mẹ sống trong sự chăm lo của các bác (anh chị mẹ), cuộc sống của mẹ không có bút sách, không có đồ ăn ngon, không có quần áo lành mặc mà chỉ có cái liềm cắt cỏ chăn châu và nhiều việc vất vả khác. Mẹ cực kỳ hiền lành và thật thà khiến ai cũng muốn bắt nạt. Còn tôi, một đứa bé mà người ta vẫn thường gọi là "con hoang", sinh ra không có sự thương yêu của bố, mãi tới khi tôi lên năm tuổi mới lần đầu tiên được nhìn thấy bố. Tôi đã bật khóc vì sợ hãi, không biết người ấy là ai mà lại xuất hiện trước mặt mình.
Tôi được năm tuổi, mẹ không chịu được thị phi và sự ghen ghét của chị dâu với hàng xóm nên quyết định đi lấy chồng. Ngày lấy chồng mẹ không cho tôi biết, định lặng lẽ như vậy rời xa tôi, may mà tôi phát hiện kịp và chạy theo xe mẹ đang ngồi. Tôi khóc rất nhiều, vừa chạy vừa khóc, vừa cố gào thật to gọi mẹ, hy vọng mẹ có thể nghe thấy, tôi sợ mẹ sẽ bỏ rơi tôi mãi mãi. May mắn mẹ đã dừng xe, rồi khóc rất nhiều, hai mẹ con ôm nhau khóc. Rồi mẹ cũng cho tôi đi theo, tôi hạnh phúc lắm, đâu nghĩ được bao đau khổ đang chờ mẹ con tôi ở phía trước.
Nhà chồng mẹ nghèo lắm, chẳng tìm được cái gì đáng giá, quan trọng là người chồng mà mẹ tôi cưới lại là một người ngớ ngẩn, người ta cưới ông cho mẹ chỉ vì họ cần chuyen tinh duc để có concasi nối dõi. lúc đó mẹ càng khóc nhiều hơn (họ hàng mai mối nên mẹ chưa được gặp người đàn ông đó lần nào nên không biết), mẹ không bỏ về mà lựa chọn ở lại. Cuộc sống ở nhà dượng khó khăn lắm, còn kèm theo những cuộc chửi bới và đánh đập của gia đình bên đó. Thỉnh thoảng mẹ con tôi lại được ăn một trận đòn và những lời chửi bới thô tục của nhà dượng. Họ luôn miệng chửi tôi là đứa con hoang, rồi bảo "đuổi cổ đứa con hoang đi". Những lúc như vậy tôi khóc nhiều lắm vì sợ hãi, vì bất lực, vì mình không thể làm gì giúp mẹ.
Mẹ cưới được một năm thì em gái tôi ra đời, rồi tiếp theo là một em trai nữa. Khi em trai chào đời cũng là lúc tôi buộc phải nghỉ học vì nhà quá nghèo, không thể cho tiền ăn học, quan trọng hơn là không có ai chăm sóc cho các em khi mẹ đi làm. Gia đình tôi ngày xưa chỉ có một mình mẹ làm thuê nuôi cả nhà, dượng không được như người bình thường nên không biết kiếm tiền. Hoàn cảnh thật éo le khi hai đứa em tôi đều không được khoẻ mạnh như người bình thường, em gái bị ngọng không nói được, cũng không thông minh; còn em trai mắc bệnh về thần kinh. Người nhà bên dượng chẳng thương mẹ, vẫn chửi và đánh đập mỗi khi uống rượu say hoặc khi cảm thấy không vừa ý.
Người thường xuyên chửi bới và đánh đập mẹ con tôi là ông chú và anh trai ruột của dượng tôi. Nhiều khi nhà tôi đang ăn cơm ông chú sang đánh đập, chửi đuổi. Có những lúc họ nhờ việc, tôi chưa kịp làm cũng nhận ngay một cái tát mạnh đến chóng mặt. Có đêm mấy mẹ con tôi bị bác đánh đập nên phải dắt nhau đi lang thang ngoài đường.
Giờ tôi 24 tuổi, mẹ lúc nào cũng giục tôi lấy chồng nhưng gia cảnh như vậy tôi chưa bao giờ dám nghĩ sẽ có ai muốn cưới mình. Với lại nếu tôi lấy chồng thì mẹ sẽ như thế nào. Tôi thấy mệt mỏi, nhiều khi thất vọng đến tột cùng, chỉ ước sao có thật nhiều năng lượng và thật tài giỏi để giúp được gia đình và giúp chính mình. Tương lại tôi có quá mịt mù không? Hay có khi nào tôi không có tương lai?
Tú/Vnexpress
0 nhận xét:
Đăng nhận xét