• This is Slide 1 Title

    This is slide 1 description. Go to Edit HTML and replace these sentences with your own words. This is a Blogger template by Lasantha - PremiumBloggerTemplates.com...

  • This is Slide 2 Title

    This is slide 2 description. Go to Edit HTML and replace these sentences with your own words. This is a Blogger template by Lasantha - PremiumBloggerTemplates.com...

  • This is Slide 3 Title

    This is slide 3 description. Go to Edit HTML and replace these sentences with your own words. This is a Blogger template by Lasantha - PremiumBloggerTemplates.com...

Chủ Nhật, 5 tháng 7, 2015

Choáng với cô vợ rước "đại ca" về nhà chồng

Sau một hồi đôi co, tôi vẫn không đồng ý cho cô ta mang con đi, cô ta giở bài đe dọa. "Nếu nay, con này không mang được con đi thì không xong với con này đâu". Chưa ai kịp nói gì cô ta nói tiếp: "Một là anh để con đi với tôi, hai là cả anh và con bé phải quay về nhà, chỉ có thể là tôi bỏ anh chứ không thể mang tiếng tôi bị anh bỏ được". Để đêm hôm đỡ ầm ĩ, chỉ còn cách tôi dẫn con đi cùng cô ta về cái căn nhà đó.
Chẳng thể nào mà tưởng tượng nổi một nhân viên văn phòng như vợ tôi sau 4 năm lại biến thành đàn chị trong giới xã hội đen. Nếu biết vợ thay đổi kinh khủng như thế, tôi cũng chẳng dám liều mình mà cưới cô ta làm vợ. Giờ tôi đang rối như tơ vò, không biết nên tamsu thế nào nữa, cũng không biết phải nói thế nào cho phải.
Trước khi cưới tôi, V làm kế toán trong một công ty nhỏ. Sau khi kết hôn được 2 tháng thì cô ấy nghỉ việc vì công ty giải thể do làm ăn thua lỗ. Từ đó đến nay V cũng không đi làm ở cơ quan nào nữa mà tự ở nhà kinh doanh mở hiệu cầm đồ và cho vay nặng lãi. Thấy vợ quyết định làm vậy tôi cũng không mấy đồng ý nhưng cô ấy quyết bảo vệ lý lẽ của mình để thực hiện kế hoạch.
cuoc-song-thap-thom-voi-co-vo-xa-hoi-den1
Không biết từ bao giờ cô ấy lao vào cuộc sống của xã hội đen
Đúng là từ ngày mở cửa hàng đó, kinh tế gia đình tôi dư dả hẳn. Sau 5 năm, vợ tôi đã lo được cho bố con tôi nhà cửa khang trang, xe cộ đàng hoàng và cuộc sống gia đình đầy đủ. Là người danong trong nhà nhưng cũng chỉ yên phận với công việc nhân viên thiết kế của mình. Nhiều lúc tôi cũng thấy ngại với cách kiếm tiền của vợ nhưng rồi cũng tặc lưỡi cho qua.
Vật chất được cải thiện thì lẽ ra đời sống tinh thần cũng phải được nâng cao. Đằng này, từ khi có điều kiện hơn gia đình tôi lại ngột ngạt hơn với sự thay đổi chóng mặt của vợ.
Làm ăn có lãi, ham tiền thành ra cô ta không mấy chăm lo cho giadinh nữa, việc nội chợ, cơm nước cho tới chăm sóc con cái tất cả là do tôi chịu trách nhiệm. Cho dù tôi vẫn làm ra tiền nhưng trong mắt cô ấy tôi luôn là thằng đàn ông hèn, kiếm tiền ít hơn vợ. Cô ta bắt đầu khinh tôi ra mặt, động vào việc gì cũng lu loa chửi bới xúc phạm. Tôi thật chán ngán một người vợ như thế hay nói đúng hơn là tôi không muốn dây vào một người như vợ tôi.
Chẳng biết từ bao giờ, vợ tôi sa chân vào những sòng bạc, lô đề ngày đêm mê mẩn, trong mắt tôi vợ đang dần trở thành con người sa đọa. Tôi chưa có cách nào kéo cô ấy ra khỏi đó.
cuoc-song-thap-thom-voi-co-vo-xa-hoi-den2
Sống trong cảnh thấp thỏm lo âu vì cô vợ "xã hội đen"
Lần vừa rồi, cô ấy thua bạc còn mang cả sổ đỏ đi cắm. Tôi có ngăn lại thì vợ đáp thẳng tưng: "Nhà tôi mua, anh làm gì có quyền mà lên tiếng!". Tôi cứng họng và đành nhắm mắt làm ngơ. Vậy là bố con tôi có thể bị ra đường bất kỳ lúc nào.
Không thể chịu nổi với người vợ "đàn chị" này, tôi quyết định 2 bố con dọn về nhà ông bà nội sống, kệ cô ta muốn làm gì thì làm. Hơn nữa, tôi cũng không muốn con phải ở cùng 1 người mẹ như thế. Nếu sau việc này cô ấy không thay đổi thì tôi sẽ làm đơn ly hôn. Nhưng mọi việc không hề đơn giản như tôi nghĩ. Với người khác thì giải quyết thế được nhưng với vợ tôi thì hoàn toàn không.
Hai bố con tôi vừa dọn về nhà nội được đúng 2 ngày thì cô ta đã xuất hiện với khí phách oai hùng đúng của 1 đàn chị lâu năm trong giới xã hội đen. Vào 11h đêm, thấy tiếng ầm ĩ bên ngoài, tôi chỉ nghĩ nhà ai có việc gì đụng độ thì ra là vợ tôi cùng 3 người đàn ông xăm trổ đầy mình, mặt mày hung tợn tới đòi con. Khỏi phải nói bố mẹ tôi choáng sốc thế nào với một người con dâu như thế.
Sau một hồi đôi co, tôi vẫn không đồng ý cho cô ta mang con đi, cô ta giở bài đe dọa. "Nếu nay, con này không mang được con đi thì không xong với con này đâu". Chưa ai kịp nói gì cô ta nói tiếp: "Một là anh để con đi với tôi, hai là cả anh và con bé phải quay về nhà, chỉ có thể là tôi bỏ anh chứ không thể mang tiếng tôi bị anh bỏ được". Để đêm hôm đỡ ầm ĩ, chỉ còn cách tôi dẫn con đi cùng cô ta về cái căn nhà đó.
Đã quay về nơi như địa ngục đó được 2 ngày mà tôi vẫn chưa hoàn hồn về những gì vợ vừa làm. Tôi thật lòng muốn ly hôn người đàn bà đó và tự mình nuôi con khôn lớn trưởng thành. Nhưng làm sao mà tôi có thể thoát được cô ta đây. Còn nếu ra đi 1 mình thì không đành vì chắc chắn con tôi nếu sống cùng người mẹ như thế sẽ bị ảnh hưởng rất nhiều, hiện tại chưa tìm ra cách giải quyết, tôi chỉ biết ở lại để bảo vệ con. Không biết tới khi nào cô ta mới chịu buông tha cho cuộc đời tôi đây? Tôi phải đợi đến khi nào?
Theo Quỳnh Anh (Đời sống và pháp luật)
Xem thêm: những câu nói hay về cuộc sống

Thứ Bảy, 4 tháng 7, 2015

Để giữ lửa cho hạnh phúc gia đình

Khi vợ chồng xảy ra mâu thuẫn hãy bình tĩnh xử lý hoặc im lặng nếu không muốn làm mọi thứ trở nên tồi tệ hơn. Hãy nói chuyện khi bạn thấy bình tâm trở lại, đừng làm quá lên, sẽ khiến mọi thứ bung bét hết. Hãy nói chuyện và cư xử một cách văn minh như thế mới được bạn đời thán phục và rút kinh nghiệm
1. Sự hài hước
Hãy luôn là những người hài hước, để tạo không khí vui vẻ cho gia đình. Vợ chồng nói chuyện với nhau vui vẻ sẽ khiến đối phương mỉm cười khi nghĩ tới. Thậm chí câu chuyện của vợ chồng bạn là chủ đề để anh ấy hay cô ấy kể với đồng nghiệp và bạn bè vì thực sự họ thấy nó thú vị và yêu gia đình mình và lúc đó anh ấy đang nhớ về bạn.
2. Hãy biết lắng nghe, chia sẻ
Chúng ta thường có câu “tình yêu sẽ chết đi nếu như bạn ngừng chia sẻ thì tình cảm vợ chồng cũng vậy. Nếu bạn không chia sẻ và về nhà như một cái bóng ăn xong lại ngủ, ngủ xong lại đi làm thì giữa hai người sẽ thành một thói quen và gia đình trở nên nhàm chán tẻ nhạt, đến một ngày bạn tá hỏa khi không rõ đối phương đang làm gì, nghĩ gì, công việc ra sao khó khăn như thế nào? Nếu bạn không phải người chồng/ vợ biết lắng nghe và chia sẻ thì đó là một sai lầm và bạn nên chỉnh đốn ngay lại vì ngoài kia có biết bao người muốn được quan tâm vợ/chồng của bạn đấy. Hãy thay đổi nhanh trước khi quá muộn. Hãy chia sẻ về cơ quan công việc …của bạn mỗi ngày để hai cùng trao đổi và trò chuyện. Hãy nhớ thường xuyên tamsu sẽ chia để tình cảm gia đình luôn được ấm áp. 


3. Tôn trọng nhau

Điều cơ bản để một mối quan hệ bền vững là cần có sự tôn trọng nhau. Nếu bạn đang kiểm tra điện thoại của chồng thương xuyên hoặc tra hỏi chồng hay vợ bạn đi đâu 1 cách thái quá như vậy bạn đang dần giết chết mối quan hệ đấy. Họ sẽ có cảm giác thiếu tôn trọng và đâm ra đề phòng, khi vợ chồng có tâm lý đề phòng nhau thì thực sự cuộc sống sẽ mất tự nhiên và quá mệt mỏi. Là danong hãy là trụ cột vững chắc cho gia đình, là người phụ nữ phải biết phẩm hạnh của người vợ. 
4. Không chì chiết nhau
Thay vì chì chiết nhau thì hãy khích nhau, động viên đối phương dù trong bất kỳ hoàn cảnh nào. Nếu bạn lên tiếng đó là thể là sự “châm ngòi” cho một cuộc chiến tranh. Hãy tiếp niềm tin và cảm thông cho nhau để đối phương thấy được thiện chí và sự chân thành của bạn.
5. Quan tâm tới bố mẹ đối phương
Nếu bạn quan tâm tới bố mẹ đối phương sẽ khiến chồng/ vợ bạn tự hào và thầm cảm ơn vì đó là những người hi sinh cả cuộc đời cho bạn đời của bạn. Vì thế hãy yêu thương họ bằng cả con tim giống như yêu thương bố mẹ ruột của mình vậy. Mối quan hệ của bạn và giadinh chồng/ vợ tốt đẹp đó sẽ là cầu nối cho hạnh phúc bền vững. 
6. Chú ý tút lại nhan sắc
Một việc quan trọng nữa đó là hãy luôn biết yêu thương bản thân mình, đó là điều tối thiểu bạn cần phải làm vì có yêu thương chính mình thì mới có thể yêu thương được người khác. Xã hội có bao người hơn bạn sẵn sàng dang rộng vòng tay đón bạn đời của bạn vậy nên hãy chăm chút nhan sắc đừng để nó quá bê tha, cẩu thả. Chồng/ vợ bạn sẽ tự hào khi đi bên một bạn đời chỉn chu, gọn gàng
7. Hãy thật bình tĩnh khi xảy ra mâu thuẫn
Khi vợ chồng xảy ra mâu thuẫn hãy bình tĩnh xử lý hoặc im lặng nếu không muốn làm mọi thứ trở nên tồi tệ hơn. Hãy nói chuyện khi bạn thấy bình tâm trở lại, đừng làm quá lên, sẽ khiến mọi thứ bung bét hết. Hãy nói chuyện và cư xử một cách văn minh như thế mới được bạn đời thán phục và rút kinh nghiệm


8. Hãy học cách thứ tha
Khi bạn quyết định lấy vợ lấy chồng đồng nghĩa với việc bạn sẽ gắn bó với họ cả đời vì thế nếu bạn hay chấp nhất thì sẽ không bao giờ xây dựng được một gia đình hạnh phúc bền vững. Thay vì cố chấp, chì chiết nhau thì hãy tha thứ, lòng bao dung cũng là cách cảnh tỉnh con người, giúp đối phương nhận ra lỗi lầm và toàn tâm toàn ý với bạn. Hãy nhớ đừng bao giờ dồn họ vào đường cùng vì đó là người sẽ đi hết cuộc đời này với bạn.
9. Có tinh thần xây dựng
Muốn giữ lửa gia đình thì cả hai đều phải có tinh thần xây dựng vun vén gia đình chứ không thể một người cố gắng còn một người thì đạp đổ được. Tình yêu và hạnh phúc gia đình nó xuất phát từ hai phía. Hãy biết cho đi trước khi đòi hỏi nhận lại.
10. Thỉnh thoảng hãy hẹn hò
Kết hôn không có nghĩa là bạn bỏ quên thói quen hẹn hò, thỉnh thoảng thay vì ăn cơm ở nhà, hai người hãy hẹn nhau đi ăn nhà hàng hoặc một quán quen thời yêu nhau vẫn hay ăn hoặc cùng nhau xem phim, nghe buổi ca nhạc, ắt hẳn cả hai sẽ thấy mình trẻ lại và nhớ tới kỷ niệm xưa cũ. Đó cũng là cách gắn kết và giữ ấm ngọn lửa gia đình.
11. Đừng bỏ bê đối phương trong “chuyện ấy”
Chăn gối có là là sợi dây chính gắn kết vợ chồng, bạn đừng chủ quan hoặc bỏ bê “chuyện ấy” vì đó có thể là lý do khiến bạn đánh mất đối phương vào tay một kẻ biết “chiều lòng” bạn đời của bạn. Hãy luôn làm mới “chuyện ấy” và cởi mở với nhau để chắc chắn rằng hai bạn thực sự hòa hợp và thấy thoải mái.
Stam    
Xem thêm: Những câu truyen ngan tinh yeu hay nhất     

Tôi bị chồng ruồng bỏ khi ốm yếu

Mỗi lần tôi gặp khó khăn trong công việc và cuộc sống chồng lại nói “Thân ai nấy lo đi”. Có dạo bị bệnh và căng thẳng tôi đề nghị nghỉ việc để nghỉ ngơi một thời gian, chồng nói “Có tay có chân sao không đi làm, anh không có trách nhiệm nuôi vợ”. Tôi buồn rất nhiều vì từ khi cưới đến giờ luôn là người lo mọi thứ, kể cả chi phí ngoại giao cho công việc của anh.
Không ngờ, vợ với chồng bao nhiêu năm cũng có chút ân tình nghĩ nặng, đằng này anh với tôi cứ coi như kẻ xa lạ. Từ lúc tôi ngả bệnh, anh coi tôi như của nợ, không ngờ rằng anh lại cư xử như thế. Những lúc ấy, tôi lại buồn tủi và tự bao biện, coi như mình gặp phải danong xấu xa, rằng mình kém may mắn. Nửa năm nay, anh không đưa tiền, tôi phải đưa thêm tiền cho anh. Giờ tôi bệnh rất nặng, đề nghị anh góp tiền nuôi con lại bị anh chửi, nói tiền ai nấy xài.
Vợ chồng cần nhất là khi khó khăn giúp đỡ nhau nhưng tôi đang hoang mang về cuộc hôn nhân của mình. Tôi kết hôn hơn 10 năm, từ đó đến giờ chưa bao giờ để chồng phải lo chuyện gì, dù vất vả tôi vẫn cố gắng. Tôi rất hoang mang, không biết chồng có thương yêu mình không, tương lai rồi cuộc sống vợ chồng sẽ đi về đâu. Mỗi lần tôi gặp khó khăn trong công việc và cuộc sống chồng lại nói “Thân ai nấy lo đi”. Có dạo bị bệnh và căng thẳng tôi đề nghị nghỉ việc để nghỉ ngơi một thời gian, chồng nói “Có tay có chân sao không đi làm, anh không có trách nhiệm nuôi vợ”. Tôi buồn rất nhiều vì từ khi cưới đến giờ luôn là người lo mọi thứ, kể cả chi phí ngoại giao cho công việc của anh.


Tôi chưa bao giờ đòi anh đưa tiền, anh đưa bao nhiêu tôi nhận bấy nhiêu. Tôi không để giadinh và anh thiếu hay suy nghĩ về tiền bạc. Anh có thể để tôi đi làm hơn 30 km, còn anh chỉ đi 2 km, vợ chồng ở nhà thuê, vì anh nghe ba mẹ nói ở thành phố sẽ tốt cho con cái sau này hơn. Tôi chỉ bắt đầu suy nghĩ từ một lần thay đổi công việc, lương rất thấp và bị bệnh. Tôi thèm ăn bát phở, nhờ chồng đi mua. Khi đó, có mẹ chồng và mẹ tôi, anh không chịu đi mua và nói làm không có tiền thì đừng ăn ở ngoài mặc dù khi tôi làm được thì vợ chồng thường xuyên ăn ngoài.
Mẹ tôi phải nói thì anh mới đi mua, lúc mua về anh để ở bàn và nói “Ăn đi”, tôi rất buồn nhưng cũng bỏ qua. Mẹ tôi nói nếu tôi không làm ra tiền chắc không sống nổi. Khoảng nửa năm nay, anh không đưa tiền nữa và hàng tháng tôi còn phải đưa thêm tiền cho anh xài. Tuy nhiên, giờ tôi bệnh rất nặng không biết sống được bao lâu, đề nghị anh đóng góp tiền nuôi con cũng như sinh hoạt gia đình anh lại la chửi, nói tôi tiền ai nấy xài. Tôi buồn anh còn chẳng hỏi han tamsu  lấy một câu.
Tôi vừa buồn vì bệnh, vừa hoang mang không biết chồng có yêu thương mình không. Tôi không cần chồng phải làm nhiều tiền, đưa mình tiền nhưng giá như anh đừng nói như vậy có phải đỡ tổn thương không. Khi vợ khó khăn bệnh tật anh có thể nói lo cho tôi và đừng quan niệm “thân ai nấy lo”. 
Hằng
Xem thêm: những câu nói hay về cuộc sống

Thứ Sáu, 3 tháng 7, 2015

Mẹ chồng bị con dâu tát vào mặt

Nếu may mắn gặp con dâu hiền lành, biết ăn biết ở thì những người mẹ chồng như tôi còn được hưởng ít phước lành, còn an nhàn chút đỉnh. Chứ gặp loại con dâu ghê gớm hung dữ, đanh đá, lười biếng thì tuổi thọ càng suy giảm nghiêm trọng. Như tôi đây, tôi đang muốn tống cổ con dâu hỗn hào đi mà nó cứ ở lì trong nhà, thật không cách nào chịu được. Chuyện hon nhan gia dinh của đứa con trai tôi không khác gì nỗi khiếp sợ mà tôi phải nhận.
Ngày thằng con trai tôi dẫn nó về ra mắt, tôi đã không ưa nổi con nhỏ mắt xếch đó rồi. Ông bà ta nói đàn bà mắt xếch là hung dữ, cầm cương chồng, quả cấm có sai. Tôi khuyên nó đừng nên cưới người con gái như thế, không sau này khổ thì tôi đau lòng lắm. Ấy vậy mà thằng con tôi đâu có nghe, cứ nhất quyết một hai đòi cưới, còn nói tôi quá khó tính.
Thấy con như vậy, dù trong lòng chẳng muốn nhưng tôi cũng phải chiều ý mà cưới con bé đó cho con mình. Ngày cưới, trước bàn thờ gia tiên, tôi khấn cầu con trai tôi sẽ sống hạnh phúc, đừng để con dâu mắt xếch “nắm mũi dắt đi”. Nhưng ông bà tổ tiên hình như chẳng nghe lời cầu nguyện của tôi. Bởi ngay trên sân khấu của đám cưới, con dâu quý hóa làm tôi mất mặt không chịu được. Mãi mà chúng nó cưới nhau nhưng cô con dâu chưa muốn có con, tôi không hiểu chuyen tinh duc của bọn nó như thế nào nữa trong khi tôi đang cần đứa cháu bế đứa bồng.
Con-dau-tat-me-chong-nga-ngua-khi-nhac-toi-thong-gia1
Ngày cưới, trước bàn thờ gia tiên, tôi khấn cầu con trai tôi sẽ sống hạnh phúc, đừng để con dâu mắt xếch “nắm mũi dắt đi”
Chồng tôi mất khi thằng con tôi mới được 4 tuổi. Quá yêu chồng nên tôi quyết định không đi bước nữa, ở vậy mà nuôi con. Khi người ta gọi tên cha mẹ 2 bên lên làm lễ, dù chỉ có một mình nhưng tôi vẫn để tên chồng cạnh bên. Bạn MC không thấy chồng tôi đâu nên lên tiếng đọc thêm lần nữa, mời nhanh chóng lên hôn trường. Con dâu tôi nhanh mồm nhanh miệng “ba chồng em đi bán muối lâu rồi, chị gọi hoài, ông hiện lên bóp cổ bây giờ”.
Tôi và mọi người đứng hình trước câu nói vôp duyên của cô dâu. Con trai tôi phải cười xòa, bào cô dâu đùa tí cho vui. Riêng tôi, tôi chỉ muốn tát cho con dâu mới một cái thật mạnh. Ai đời, có con dâu mới nào dám nói như thế về cha chồng. Thật là to gan bằng trời.
Sau tuần trăng mật của vợ chồng nó, cuộc sống chung với con dâu ghê gớm càng khiến tôi bức xúc nhiều hơn. Trong khi tôi sống gọn gàng, ngăn nắp quen rồi thì nay có con dâu, căn nhà cứ như rối tung lên. Đi làm thì thôi, về nhà là nó bày bừa lung tung. Tôi chạy theo dọn mà bở hơi tai.
Nào cặp xách, giấy tờ, nó vứt mỗi thứ một nơi. Chìa khóa xe khi nằm trên đầu tủ, khi trên kệ báo, khi trong nhà tắm… Rồi đến giờ đi làm là nó chạy xoắn lên tìm. Quần áo, thay ra con dâu cũng chẳng bỏ vào máy giặt giúp tôi, cứ vứt đầu này cái áo, đầu kia cái váy. Mỗi khi giặt đồ, tôi phải vào phòng, tìm từng cái một.
Dọn dẹp nhiều khiến tôi cáu tiết lên. Thế là thấy mặt con dâu, tôi mắng, bảo nó gọn gàng lại. Có khi nó bỏ tót lên phòng, chẳng thèm để ý tôi nói gì. Có khi, nó “đốp” lại tôi thế này “Tụi con đi làm, có mình mẹ ở nhà thì mẹ dọn dẹp giúp tụi con. Nếu mẹ không làm được thì để con thuê người giúp việc, chứ con không rảnh”. Tôi nghe mà tức lộn ruột, nó xem tôi chẳng khác nào ô-sin trong nhà.
Góp ý với con trai thì nó cũng chỉ ậm ừ. Chẳng biết có dạy được vợ không chứ mỗi lần nghe tụi nó cãi nhau là toàn tiếng con dâu tôi mắng chồng nó. Tôi sống với chồng, chưa bao giờ dám mắng chồng như vậy. Tôi lên tiếng thì nó thẳng thừng bảo “Chuyện của tụi con, để tụi con tự giải quyết, mẹ đừng xen vào”. Rồi nó đóng cửa cái rầm. Tôi đứng dưới nhà mà lo ngay ngáy không biết tụi nó có “đánh đập” gì nhau không? Thật là khổ trăm đường mà.
Được cái con dâu ghê gớm của tôi có hiếu vô cùng, nhưng là hiếu với ba mẹ nó. Một tuần nó phải lôi con trai tôi sang nhà nó 4, 5 lần. Mỗi lần về là mua thứ này thứ nọ về biếu ba mẹ. Còn mẹ chồng vò võ ở nhà một mình, nó cũng chẳng bao giờ mua tặng tôi thứ gì.
Tôi cũng chẳng cần quà cáp chi, nhưng đến câu hỏi thăm khi tôi bệnh, nó cũng chẳng có. Tôi nói ra thì chồng nó bênh chằm chặp. Khi thì bảo tôi khó tính, khi thì bảo tôi xét nét…Nhưng tôi già rồi, chỉ muốn được con cháu quan tâm. Nghĩ lại, tôi nuôi con trai mấy chục năm chưa bằng vợ nó sống với nó mấy năm. Nhiều lúc tôi tủi thân hết sức.
Thứ 2 tuần này, nó với chồng cãi nhau một trận kịch liệt. Chẳng là con trai tôi bắt gặp vợ nhắn tin với người đàn ông khác, nó ghen, nó nói. Không ngờ con dâu tôi mắng cho chồng một trận kinh hồn bạt vía. Hình như dồn nén lâu ngày nên con trai tôi nổi nóng thật sự. Nó đập luôn cả laptop đang cầm trên tay, hùng hổ lao vào đòi đánh vợ. Tôi can ngăn thì con dâu tôi chỉ tay vào mặt tôi mà nói rằng: “Bà cứ để anh ấy đánh con. Con sẽ cho chồng biết tay”.
Con-dau-tat-me-chong-nga-ngua-khi-nhac-toi-thong-gia2
Cô con dâu tát mẹ chồng một cái ngã ngữa khi bị nhắc tới nhà thông gia
 Tức quá, tôi buông con trai ra, mắng thông gia không biết dạy nên giờ con dâu hỗn quá sức. Không ngờ, con dâu nghe tôi nói đến thông gia là nó như chẳng biết trời đất là gì lao tới tát cả mẹ chồng một cái xây xẩm mặt mày khiến tôi ngã dúi xuống nền.
Lúc này, con trai tôi mới sáng mắt ra. Nó cũng xông tới đánh cho vợ nó vài bạt tai đau điếng cho tỉnh người ra. Tôi cũng mặc kệ, cho chồng dạy vợ nó để chừa tội hỗn. Chưa hết, con trai tôi còn gọi thông gia đến để trả vợ về nơi sản xuất.
Nhà thông gia đến, biết con gái hỗn nên xin lỗi thông gia rối rít. Con dâu ghê gớm thì ấm ức khóc lóc đòi đi về nhà nhưng bị thông gia nhà tôi mắng cho một trận. Thấy thái độ thông gia như vậy, sao tôi đuổi con dâu đi được.
Từ sau sự việc đó, tuy con dâu vẫn ở nhà tôi nhưng vợ chồng nó ngủ riêng hai phòng khác nhau. Nó đi làm về là mặt lầm lầm lì lì. Nó tự mua đồ ăn nhanh ăn riêng chứ chẳng ăn chung với mẹ con tôi nữa.
Thấy vợ chồng con trai như thế, tôi đã nói chuyện với con dâu. Tôi bảo nó vợ chồng đều có lúc cơm không lành, canh chẳng ngọt nên phải biết nhẫn nhịn bỏ qua. Và khi đã bỏ qua thì phải bình thường. Chứ sống mà chiến tranh lạnh thế này chịu sao được. Nhưng con dâu cứ ngang ngạnh bảo, việc của vợ chồng nó, tôi không liên quan, để nó tự lo. Tôi mệt mỏi rồi, chỉ biết tam su buon ở đây chứ không biết làm thế nào nữa.
Mấy hôm nay, nhà tôi nặng nề như có đám. Tôi thật sự không ưa nổi hành động của con dâu. Chẳng lẽ, tôi lại gọi thông gia sang nhà lần nữa? Mọi người chỉ cho tôi cách gì để ứng xử với cô con dâu như thế này đi.
Theo truthuctre

Mình tôi lặng lẽ yêu em

Hình như mọi chuyện nó cứ êm đềm quá, phẳng lặng quá. Nó không hề hợp với tính cách của tôi và em. Quả đúng như vậy, tôi đã mất em, để em cảm thấy tôi không còn thú vị nữa, không còn cháy như ngày đầu. Để rồi ngày em nói em suy nghĩ lại chuyện của đôi ta, tôi không ngần ngại đồng ý. Tôi ân hận, hận cả đời này sao không níu em lại. Để rồi lạc mất em.
Nhìn thấy em đi bộ ngoài đường mà lòng tôi quặn lại, chẳng thể đến gần. Em xa tôi quá rồi. Tôi biết em căm thù tôi.
Cũng đã gần một năm trôi qua. Thời gian trôi qua nhanh thật, quay lưng nhìn lại tôi vẫn cứ ngỡ như mới ngày hôm qua. Tôi vẫn nhớ bóng dáng ấy, mái tóc và nụ cười em, cái nheo mắt nhăn mày - để rồi hôm nay thoáng nhìn thấy em giữa dòng người tấp nập trên phố, tôi như chết lặng.
Tôi còn nhớ như in cái lần đầu tiên tôi gặp em. Hôm đó là một buổi sáng đầu hè, nó oi bức và khó chịu làm sao. Nhận được cuộc gọi từ số máy lạ phá tan giấc ngủ mơ màng của tôi. Giọng nói em nhẹ nhàng và ngọt ngào khiến tôi không thể nổi cáu được. Vật lộn bật dậy tôi với vội lấy cái CD mà đêm qua in hộ cho ai đó mà tôi được nhờ.
Em nổi bật giữa cái nắng hè chói chang, giây phút đó tôi chỉ có thể mỉm cười trao cho em CD rồi quay lưng vội bước đi. Thực sự tôi rất bối rối, cũng chưa thể nói là rung động, càng không phải là yêu từ cái nhìn đâu tiên. Mà tôi cũng chẳng thể giải thích được tại sao lại như thế. Nụ cười cảm ơn như ánh nắng gắt của em tôi sẽ nhớ mãi.
Rồi cái sự bối rối đó dần dần cũng bị lãng quên theo thời gian. Chợt một ngày nọ tôi có được facebook của em. Thú thực chưa bao giờ tôi nhấn một nút lời mời kết bạn mất nhiều thời gian như thế. Lướt qua album ảnh, tự nhiên nụ cười nở trên môi. Tôi biết trái tim này đã thuộc về em rồi. Nhưng trớ trêu thay, em vẫn còn đang rất hạnh phúc bên người yêu thủa phổ thông. Tôi chỉ biết lặng lẽ theo dõi em từ xa, âm thầm follow tất cả hoạt động của em. Lặng lẽ yêu em, lặng lẽ sát theo em.
toi-van-se-chon-em1
Tôi thương em, em khóc và tôi cũng đã rơi lệ
Bây giờ nghĩ lại, tôi thầm cảm ơn cái buổi sinh nhật của J. Đó là lần đầu tiên được gặp em một cách đường đường chính chính, mặt đối mặt. Câu đầu tiên em nói khi tôi bước chân vào buổi liên hoan "Vào 3 ra 7". Tôi vẫn không hối hận khi đã yêu em. Rồi từ đó tôi quyết định sẽ trò chuyện với em nhiều hơn.
Thế nhưng trời đâu có giúp tôi. Em thất bại trong tình cảm, nhưng lại nhanh chóng đã có người danong khác thay thế người bạn phổ thông ấy. Tôi lại chỉ biết lặng lẽ yêu em.
Rồi tôi phải cảm ơn ngày 20-10 năm ấy. Nhân ngày này, có cái cớ mấy anh em bạn bè lại tụ họp, lại được quây quần chén đầy chén vơi. Hôm đó em rất xinh, tôi còn nhớ rõ em là người pha Redbull vào rượu của tôi và J. Để rồi ai cũng phải say quằn quại.
Thấy chúng nó kể rằng, lúc em đi về tôi còn lảm nhảm là tôi yêu em, yêu em rất lâu rồi. Sau hôm đó tôi lại như được tiếp dũng khí để nhắn tin cho em. Quan tâm hỏi thăm người con gái mà lòng tôi yêu say đắm. Tôi còn nhớ rõ ngày 25 tháng chạp năm ấy, tôi chạy khắp Hà Nội để mua pháo bông cho em đốt giao thừa trước khi tôi về ăn Tết với gia đình.
Tết đó tôi rất nhớ em, lúc nào cũng chỉ nghĩ về em. Rồi tôi cũng phải thầm cảm ơn thằng cướp đi wave @ xanh ngọc trên phố Lê Đại Hành đã cướp điện thoại của em. Tôi nhớ như in chiều hôm đó, đang ngồi học J quay ra đưa điện thoại mặt nó rất tươi. Nhưng đầu dây bên kia cất lên giọng nói của em: "Em bị giật điện thoại ở Lê Đại Hành".
Tôi mới chỉ nghe thế thôi cũng chẳng hỏi em ở đâu, trốn học phi thẳng đến. Lân la gọi lại số em gọi cho J người ta bảo em đi rồi. Ngồi cafe chờ chưa được 5 phút mà đã thấy bồn chồn đến nỗi phải chạy ra công an phường tìm em. Như duyên trời sắp đặt, em ngồi đó, khuôn mặt ánh mắt buồn của em. Nhìn thấy tay em xước tôi chẳng khỏi xót xa tức tốc chạy qua đường mua urgo cho em. Nói thật lần đầu tiên cầm tay em, tuy hơi trớ trêu nhưng tôi cảm thấy hạnh phúc rất nhiều.
toi-van-se-chon-em2
Tôi vẫn sẽ chọn em...
Rồi ngày Valentine em nói phải ở nhà không nên đi vì đông, tôi mỉm cười vì em đã cho tôi cơ hội thật rồi. Đón đưa mãi rồi em cũng cho tôi vào nhà gặp mẹ em. May mắn sao bác lại rất quý. Thực sự tôi đã coi bác là mẹ, là người tôi có trách nhiệm phải chăm lo. Chưa bao giờ tôi thấy tôi phải nghiêm túc và có trách nhiệm như lúc đó.
Rồi lúc em kể về chuyện em bỏ đứa bé, về sự hèn hạ của gã sở khanh. Tôi thương em, em khóc và tôi cũng đã rơi lệ. Tôi chỉ biết tamsu cho em vơi đi nỗi đau. Tôi hứa với lòng sẽ luôn che chở em không để ai bắt nạt em nữa. Tôi biết em đã rất mặc cảm vì không còn trong trắng khi đến với tôi, nhưng tôi không quan tâm, tôi mù quáng yêu em. Em đã quá đau khổ rồi, còn cớ gì để tôi phải làm em phải đau khổ nữa?
Từ lúc chính thức yêu em đến bây giờ tôi vẫn luôn bênh vực em dù cho có ai nói ra nói vào. Thực sự tôi mất rất nhiều bạn trong thời gian yêu em. Mấy đứa bạn tôi luôn chê trách tôi đã quá nuông chiều em. Họ còn nói: "Có ngày mày trắng mắt ra".
Ngày tôi đứng trước ODC karaoke tôi đã nghĩ - mình có thể tha thứ cho cô ấy, chỉ là men rượu làm mờ đi lý trí của cô ấy thôi. "Hôm nay em hút shisha, thơm lắm!" - giọng em phả ra cùng với hơi nồng men rượu. Giá như tôi có thể dừng lại và quát em một trận thì đã không như ngày hôm nay.
Tôi và em đều rất thích tự do, tôi tôn trọng quyền cá nhân của em, nhưng hình như em coi đó là sự hèn hạ bạc nhược của thằng đàn ông. Tôi đã sai khi nghĩ rằng em hãy cứ làm điều mà em thích đi. Nhiều đêm đứng chờ em dưới Thái Phiên, tôi cũng suy nghĩ về tương lai của cuộc tình, nghĩ vu vơ nhiều lắm. Nhưng rồi nghĩ hoài tôi lại quay ra đếm số lần thang máy lên xuống.
Tôi nhớ như in em tự hào kể chuyện mọi người trên rạp đồn nhau câu chuyện về một người đàn ông 2h đêm đứng chờ người yêu giữa trời mưa gió. Vui lắm chứ, có thương em yêu em vô hạn tôi mới không cần quản thời gian.
Hình như mọi chuyện nó cứ êm đềm quá, phẳng lặng quá. Nó không hề hợp với tính cách của tôi và em. Quả đúng như vậy, tôi đã mất em, để em cảm thấy tôi không còn thú vị nữa, không còn cháy như ngày đầu. Để rồi ngày em nói em suy nghĩ lại chuyện của đôi ta, tôi không ngần ngại đồng ý. Tôi ân hận, hận cả đời này sao không níu em lại. Để rồi lạc mất em.
Thế rồi, em vụt mất như ánh dương buổi chiều tàn. Để rồi tôi mải mê chạy theo cố với lấy em. Nhưng quá xa rồi. Tôi biết tôi là cái gai trong mắt em, em ghét tôi đến nỗi tôi trông mẹ em ở viện thì em không vào, có tôi thì không có em. Em chặn facebook, chặn sms, chặn cả điện thoại, cắt đứt mọi liên lạc. Em dựng một bức rào cao đến nỗi tôi chẳng thể nào vượt qua được.
Nhìn thấy em đi bộ ngoài đường mà lòng tôi quặn lại nhưng tôi chẳng thể đến gần em. Em xa tôi quá rồi. Tôi biết em căm thù tôi vì tôi can thiệp quá sâu vào chuyện của em với mẹ em, chuyện tài chính của giadinh em. Tôi xin lỗi em. Tôi chỉ nghĩ giúp được gì cho em thì giúp thôi.
Tôi chỉ buồn cho chuyện tình dang dở của chúng tôi. Bây giờ nếu được chọn lựa lại, tôi vẫn sẽ yêu em dù cho có thể nào đi nữa. Trọn đời yêu em!
Theo Trithuctre
Xem thêm: Những câu truyen ngan tinh yeu hay nhất 

Thứ Năm, 2 tháng 7, 2015

Thôi đàn ông mà chị...

Tất cả nó đều bình thường cả vì đàn ông vốn thế mà. Và cái câu: Thôi, đàn ông mà! Nghe sao mà nó giống như một tiếng thở dài cam chịu và xót xa đến thế. Chả nhẽ làm đàn ông thì mặc nhiên được thích làm gì thì làm, thích sống sao thì sống hay sao? Và đàn bà mỗi khi nghe được chuyện gì, thì lại khẽ thở dài: Thôi, đàn ông mà rồi lại lặng lẽ mà chấp nhận tất cả hay sao? Nhiều người phụ nữ vẫn tự nhủ với mình rằng: Thôi, phận đàn bà, im đi, nhịn đi cho yên cửa yên nhà! Xấu chàng thì hổ ai? Rồi âm thầm chịu đựng cái anh chồng với cả tá “tật” trong người ấy!
Đó là cái câu cửa miệng của đàn bà mỗi khi nhắc tới đàn ông. Ừ, nói làm gì, thì đàn ông mà!
Nếu có ai than vãn: Chồng em chả biết làm cái quái gì ngoài đi kiếm tiền về cho vợ. Nấu ăn không biết, cho con ăn không biết, giặt quần áo không biết, lau nhà cũng không biết, làm cái gì cũng vụng về, động vào cái gì là hỏng là vỡ… Và ai đó sẽ thở dài: Đàn ông mà! Thằng nào mà chả giống nhau. Về nhà là chỉ biết ăn với ngủ là nhanh thôi. Chứ có biết thương ai đâu. Lúc nào cũng tưởng vợ có ba đầu sáu tay. Chứ có bao giờ nghĩ: vợ là loại yếu đuối hơn đàn ông đâu?
Hoặc khi có ai đó bảo: Hôm nay bắt gặp chồng cô A đi ra từ nhà nghỉ với một đứa con gái lạ hoắc nào đó. Hoặc hôm nay mới biết thằng B mặt mũi hiền lành cù lần thế mà cũng có bồ đấy, vợ nó mới bắt được xong. Hay cái ông C ở đầu xóm, nhìn đẹp trai, tử tế thế mà cũng đi cặp bồ, đúng là cháy nhà mới ra mặt chuột. Lại còn bị anh trai chồng nó bắt được, làm tan nát cả cuộc hon nhan gia dinh đẹp đẽ như thế… Mấy người đàn bà ngồi với nhau lại lắc đầu: Thì cái giống đàn ông thằng nào chả thế. Nó ngoại tình là chuyện bình thường. Bây giờ kiếm một thằng đàn ông không ngoại tình thì mới hiếm ….Thôi, đàn ông mà.
Mấy bà ngồi với nhau lại thắc mắc: lạ thật, tôi thấy rượu có ngon ngọt gì đâu, thuốc lá có thơm tho gì đâu, thuốc lào khai khú biết bao nhiêu… Mà chỉ có thể đã tốt, uống vào người rồi trăm thứ bệnh hoạn nữa chứ. Thế mà mà cũng nghiện được. Nghiện rồi còn không tài nào cai được. Rồi ông nào chưa biết thì cũng học cho bằng được để nạp chúng nó vào cơ thể đến nghiện thì thôi… Ai đó lại chép miệng: Gớm, mấy ông ấy mà biết được thế thì đã tốt, gái độc hại thế còn lao vào, huống gì mấy cái thứ ấy. Không lăn quay ra chết giãy đành đạch thì chả có sợ đâu. Đàn ông mà, giống nhau cả…
Nói chung, đàn bà luôn có ý nghĩ mặc nhiên là đàn ông thì tật xấu nào mà chả có. Vụng về nào mà còn thiếu và lười nhác nào cũng có thừa. Cho nên không cần phải ngạc nhiên khi đàn ông biếng lười, đừng có mắt to mắt bé nghe chuyện đàn ông ngoại tình như một chuyện động trời, hay than vãn chuyện danong thà bỏ vợ chứ không thể bỏ rượu với thuốc lá…
Tất cả nó đều bình thường cả vì đàn ông vốn thế mà. Và cái câu: Thôi, đàn ông mà! Nghe sao mà nó giống như một tiếng thở dài cam chịu và xót xa đến thế. Chả nhẽ làm đàn ông thì mặc nhiên được thích làm gì thì làm, thích sống sao thì sống hay sao? Và đàn bà mỗi khi nghe được chuyện gì, thì lại khẽ thở dài: Thôi, đàn ông mà rồi lại lặng lẽ mà chấp nhận tất cả hay sao? Nhiều người phụ nữ vẫn tự nhủ với mình rằng: Thôi, phận đàn bà, im đi, nhịn đi cho yên cửa yên nhà! Xấu chàng thì hổ ai? Rồi âm thầm chịu đựng cái anh chồng với cả tá “tật” trong người ấy!
Tôi có quen một cô bạn, cô ấy khá lành tính và thuộc mẫu người phụ nữ xưa. Vì căn bản cô ấy được giáo dục từ bé với những tư tưởng như của mẹ cô ấy: Làm đàn bà thì phải biết nín nhịn thì nhà cửa mới yên. Và đàn ông là người có tiếng nói trong nhà. Mẹ cô ấy cũng đã sống như thế và tới cô ấy cũng mặc nhiên sống như thế.
Anh chồng của cô ấy, khá đẹp trai và ga lăng. Ở đâu cũng vậy, mồm mép anh ta cũng như tép nhảy. Nhất là, anh ta từng ngủ với rất nhiều người chứ khồng phải là một người nữa. Nhưng lạ là cô ấy vẫn chấp nhận. Cô ấy bảo: Thôi thì vì con. Mình thì còn cần gì nữa đâu. Anh ta đi gái, nhưng vẫn về với vợ, vẫn yêu con, không đánh đập mình là được. Cái bản tính lăng nhăng thì không thay đổi được nữa rồi. Người ta chả bảo: “Một lạng của lạ bằng một tạ của quen” là gì? Ngựa quen đường cũ rồi. Không cải tạo được.
Vì cô ấy không đủ sức cải tạo được anh chồng lăng nhăng ấy, vì cái ham muốn cái chuyen tinh duc mà phá mất cái cuộc sống vợ chồng, nên nếu không cải tạo được thì đành học cách sống chung với nó. Thế đó. Và liệu còn có bao nhiêu người phụ nữ như thế? Nhiều người cứ bô bô lên rằng: “Lành làm gáo vỡ làm muôi”. Chứ nhất nhất không chấp nhận một ngã chồng ngoại tình. Nhưng khi rơi vào hoàn cảnh đó rồi mới hiểu được. Cho nên, có thể nói, đa số phụ nữ đều chấp nhận tha thứ khi chồng ăn vụng bên ngoài. Chứ không mấy khi chủ động ly hôn với người chồng như vậy. Dù có, thì cũng chỉ là số ít.      
Phụ nữ là thế đó, ngay cả cái tội ngoại tình còn có thể bao dung mà tha thứ được. Thì mấy cái tội lười biếng, ở bẩn, hay hút thuốc, uống rượu… nghe chừng nó đều dễ được tha thứ hơn nhiều. Thôi, thì đàn ông mà! Đến khi nào đàn bà mới được nói: Đàn ông à, thế thì vứt! Và dũng cảm vứt thật cho họ sợ!? 
Theo Đào Thủy (Khám phá)
Xem thêm: những câu nói hay về cuộc sống và nhung cau noi hay ve tinh yeu

Thứ Tư, 1 tháng 7, 2015

Thói quen giúp cho cuộc sống hàng ngày hạnh phúc

Những người hạnh phúc luôn quý trọng gia đình, biết giúp đỡ mọi người xung quanh và ấp ủ một giấc mơ.
1. Quý trọng giadinh
Người Indonesia là minh chứng điển hình cho châm ngôn "Giàu có không phải là tất cả". Dù điều kiện sống chưa cao nhưng họ vẫn hạnh phúc cùng gia đình và bạn bè. Theo những khảo sát của quốc gia này, chính gia đình là yếu tố giúp người Indonesia luôn vui vẻ và có sức chịu đựng kiên cường.
2. Cố gắng đáp ứng đủ nhu cầu tối thiểu
Nhu cầu của bản thân mỗi người không chỉ là những yếu tố ngoại cảnh như vật chất mà còn bao hàm cả giá trị về tinh thần như được ngủ đủ giấc, nghỉ ngơi khi mệt mỏi… Richard Shane, nhà khoa học từng bị chứng mất ngủ, đã đưa ra nhiều bài viết làm sao để ngủ ngon hơn. Ông khẳng định thiếu ngủ có thể khiến bạn hay cáu bẳn. Mặt khác, ngủ đủ giấc đem lại tác động tích cực cho tâm trạng của bạn. Một cuộc sống có được đầy đủ nhu cầu chuyen tinh duc cũng khiến cuộc sống khỏe mạnh hơn. 
3. Giúp đỡ người khác
Thật dễ hiểu vì sao thói quen ấy khiến bạn trở nên hạnh phúc. Bởi lẽ nó giúp ta nhận thức được rằng mình không cô đơn trên thế giới này. Niềm vui của người khác cũng làm bạn thấy khoan khoái. Đặc biệt, chăm sóc thú cưng là liệu pháp giảm căng thăng rất hiệu quả.
4. Biết cách từ chối
Nếu lúc nào bạn cũng chấp thuận với tất cả mọi thứ, thì không bao giờ nhận thức được đâu là điều đúng đắn với mình. Thậm chí, dần dần hình thành thói quen nói “đồng ý” một cách máy móc. Những người hạnh phúc biết cách từ chối để bảo vệ lập trường của mình.
5. Không chỉ sống cho tương lai
Alan Watts, nhà tâm lý học ở Anh, khẳng định, chúng ta sống cho tương lai quá nhiều, mà quên mất hiện tại. Mọi người hối hả làm việc, đấu tranh về tâm lý với mong muốn có cuộc sống trong tương lai tốt đẹp hơn. Tuy nhiên, ai cũng mơ hồ, không thể chắc chắn nó sẽ ra sao. Trong khi đó, họ hoàn toàn cảm nhận được hạnh phúc ở hiện tại như thế nào.
6. Họ có giấc mơ
Ước mơ là điều vô định cho tương lai, có thể làm động lực và liều thuốc tinh thần cho hiện tại. Nó khác với thói quen hy sinh mọi thứ chỉ vì viễn cảnh không có thực sắp xảy ra. Nói một cách khác, người hạnh phúc luôn có cho mình một giấc mơ để họ thấy thoải mái, lạc quan hơn với cuộc sống này.
7. Họ có thể chờ đợi
Người hạnh phúc luôn biết chờ đợi để hướng đến những điều viên mãn, không gây trở ngại về tâm lý. Ví như việc bạn không cần gấp gáp tìm vợ/chồng khi tuổi đời đã ngoài 30 và mọi người đều có gia đình của riêng mình. Chờ đợi không phải vì bạn muốn chống lại quy luật tự nhiên đó, mà để bản thân được trải nghiệm tình yêu, niềm hạnh phúc thực sự.
Huy Nghĩa (Theo Lifehack)
Xem thêm: những câu nói hay về cuộc sống và nhung cau noi hay ve tinh yeu