• This is Slide 1 Title

    This is slide 1 description. Go to Edit HTML and replace these sentences with your own words. This is a Blogger template by Lasantha - PremiumBloggerTemplates.com...

  • This is Slide 2 Title

    This is slide 2 description. Go to Edit HTML and replace these sentences with your own words. This is a Blogger template by Lasantha - PremiumBloggerTemplates.com...

  • This is Slide 3 Title

    This is slide 3 description. Go to Edit HTML and replace these sentences with your own words. This is a Blogger template by Lasantha - PremiumBloggerTemplates.com...

Thứ Tư, 17 tháng 6, 2015

Chị em...


Giờ đây, chúng tôi nhắc lại những tam su buon ngày xưa cũ, mọi thứ vẫn như còn đọng lại đâu đây.
Tôi sinh ra tại một vùng quê hẻo lánh. Ngày qua ngày, cha mẹ tôi phải ra sức cày cấy trên mảnh ruộng khô cằn để nuôi hai chị em tôi ăn học.
Một ngày kia tôi lén ăn cắp mười lăm đồng trong ngăn kéo của cha để mua một chiếc khăn tay mà những
đứa con gái trong làng đều có. Cha tôi phát hiện, ông lấy chiếc roi tre treo trên vách xuống, bắt hai chị em tôi quỳ trước mặt và hỏi rằng ai đã lấy cắp. Vì sợ hãi, tôi đã không dám dứng lên nhận lỗi. Cha tức giận định đánh cả hai chị em, ông đưa chiếc roi lên. Em níu tay cha lại và nói:
- Thưa cha, con trót dại...
Em nói loanh quanh, không giải thích được đã dùng số tiền ấy vào việc gì. Cha giận đến tái mặt nghĩ rằng em đã ăn chơi lêu lổng và quất liên hồi chiếc roi dài vào lưng em cho đến khi cha gần như ko thở được nũa.
Đêm ấy, mẹ và tôi đã dỗ dành và tâm sự cùng em. Em nói: 
- Chị ơi đừng khóc, kẻo cha nghe thấy cha sẽ đánh đòn chị đấy!
Năm ấy em vừa lên 8 và tôi 11 tuổi.
***
Năm em tôi được tuyển thẳng vào trường trung học thì tôi cũng trúng tuyển vào đại học. Chưa kịp vui với niềm mơ ước được chạm vào cánh cửa đại học thì tôi đã đối diện với nỗi lo lắng về học phí. Cha mẹ tôi không đủ tiền để cho hai chị em ăn học cùng một lúc.
Em tôi quyết định bỏ học nhưng cha mẹ và cả tôi đều không đồng ý. Tôi nói:
- Em cần phải tiếp tục đi học để tìm cách thoát ra khỏi cảnh nghèo khó sau này. Chính chị mới là người không nên tiếp tục vào đại học.
Nhưng em đã bỏ nhà ra đi với vài bộ quần áo cũ và một ít muối mè trong chiếc túi sách nhỏ. Em đã lén đến bên giường tôi và để lại một mảnh giấy nhỏ bên gối tôi với lời nhắn nhủ: "Chị ơi, được vào đại học không phải là điều dễ dàng. Em sẽ tìm việc làm để gởi tiền về cho chị.".
Tôi trào nước mắt, chẳng nói lên lời.
Năm ấy em mới 17 và tôi tròn 20.
***
Với số tiền ba tôi vay được trong làng cộng với số iền gởi về của em, cuối cùng tôi cũng học xong năm thứ 3 đại học.
Một hôm đang ngồi học trong phòng, Một đứa bạn chạy vào gọi tôi và nói:
- Có người cùng làng đợi cậu ngoài kia.
Tôi chạy ra và thấy em đứng từ xa, quần áo lấm lem dầu nhớt. Tôi hỏi em:
- Sao em không nói với bạn của chị, em là em trai chị chứ?
Em cười đáp lại:
- Em sợ mọi người sẽ cười chị khi nhìn thấy bộ dạng nhếch nhác của em.
Tôi lặng người, nước mắt tuôn trào.
Em mỉm cười, đôi mắt ánh lên lấp lánh. Em đưa tay vào túi áo lấy ra một chiếc kẹp tóc hình con bướm và nói:
- Em thấy mọi cô gái đều cài nó trên tóc, vì thế em mua tặng chị!
Tôi không kìm được niềm xúc động, ôm chầm lấy em nức nở.
Năm ấy tôi đã 23 và em mới 20.
***
Khi lần đầu tôi đưa bạn trai về nhà ra mắt cha mẹ, mọi thứ trong nhà đều rất sạch sẽ và ngăn nắp, ngay cả miếng cửa sổ bị bể cũng đã được lắp lại. Mẹ cho tôi biết trong khi dọn dẹp và thay khung cửa sổ, em đã bị miếng kính đâm vào tay chay máu.
Tôi chạy vào tìm em. Nhìn vết thương trên tay em, tôi cảm thấy như có hàng ngàn mũi kim đâm vào tim mình. Tôi lấy thuốc và bông băng để băng lại vết thương cho em. Em cười:
- Em không muốn anh ấy chê nhà mình nghèo khổ!
Năm ấy em 23 và tôi 26.
***
Sau khi lập gia đình, tôi về sống với chồng ở thành phố. Vài năm sau, chồng tôi trở thành giám đốc của một xí nghiệp. Vợ chồng tôi muốn đưa em vào làm nhưng em từ chối vì sợ mọi người sẽ xì xầm bàn tán những lời không hay về chồng tôi.
30 tuổi, em lập gia đình với một cô gái trong thôn.
Năm tôi 40, cuộc hôn nhân tưởng chừng như mĩ mãn của tôi bị đỏ vỡ vì sự xuất hiện của một người đàn bà khác. Em vứt hết chuyện gia đình đến chăm lo cho các con tôi, vực tôi dậy sau những đắng cay nghiệt ngã.
Rồi một ngày cả hai chúng tôi đều già nua, tóc bạc gần hết mái đầu. Em ngồi bên tôi nhắc lại chuyện xưa. Ngày ấy, chị em tôi mỗi ngày phải lội bộ hơn hai tiếng mới có thể đến trường. Một hôm, em làm mất chiếc giày. Một phần sợ cha đánh em, một phần biết mẹ không có tiền mua giày mới, tôi đã nhường cho em đôi giày của mình. Và cứ thế, mỗi ngày hơn bốn tiếng đi-về, chân tôi phồng rộp lên và rướm máu vì những viên đá nhọn trên mặt đường nóng bỏng. Từ đó em hứa với lòng phải chăm sóc và đối xử với tôi thật tốt.
Nước mắt tôi chợt ứa ra vì hạnh phúc.
Năm ấy em chỉ vừa lên 5!
--------------------------------------
"Mọi thứ trên đời đều có thể mất đi, duy chỉ có tình yêu thương là mãi mãi!"

Thứ Ba, 16 tháng 6, 2015

Bài học ý nghĩa cho cuộc đời

Hãy dành thời gian để biết bạn muốn gì và cần gì. Hãy dành thời gian để thử những việc mạo hiểm, để yêu, để cười, để khóc, tâm sự để học hỏi và tha thứ. Cuộc sống ngắn hơn bạn nghĩ.
1. Cuộc sống của bạn không phải từ lúc bạn sinh ra cho tới khi bạn qua đời.
Cuộc sống của bạn chính là ngay lúc bạn đang thở cho tới hơi thở tiếp theo. Hiện tại – ngay ở đây và ngay lúc này – chính là cuộc sống của bạn. Vì thế, hãy tận hưởng từng khoảnh khắc bằng sự lạc quan và bình an, đừng sợ hãi hay hối tiếc.
2. Cuộc đời rất ngắn ngủi.
Đây là cuộc sống của bạn và bạn phải đấu tranh vì nó. Hãy đấu tranh vì những điều đúng đắn. Đấu tranh vì điều mà bạn tin tưởng. Đấu tranh vì những thứ quan trọng với bạn, vì những người bạn yêu thương, đừng ngại ngần nói những lời yêu thương, đừng ngại ngần chia sẽ những tam su buon với những người thân yêu của bạn. Và đừng bao giờ quên nói với họ rằng họ có ý nghĩa nhiều như thế nào với bạn. Ngay bây giờ hãy hiểu rằng bạn may mắn khi vẫn còn cơ hội. Vì thế, hãy dừng lại một chút và suy nghĩ. Bất cứ điều gì bạn cần phải làm thì hãy làm ngay trong ngày hôm nay.
3. Những hi sinh của ngày hôm nay sẽ được đền đáp vào ngày mai.
Khi nói đến chuyện làm việc chăm chỉ để đạt được một ước muốn nào đó như: tốt nghiệp đại học, gây dựng sự nghiệp hay đạt được một thành tựu nào đó đòi hỏi thời gian và sự quyết tâm, tôi muốn hỏi bạn một điều: “Bạn có sẵn sàng sống một cuộc đời khác với mọi người hay không?”
4. Khi bạn trì hoãn, bạn sẽ trở thành nô lệ của ngày hôm qua.
Nhưng khi bạn chủ động, ngày hôm qua sẽ là một người bạn tốt làm động lực thúc đẩy bạn. Vì thế hãy làm điều gì đó ngay từ bây giờ để tương lai phải cảm ơn bạn.


5. Thất bại là bài học mà bạn nhận được.
Những điều tốt đẹp sẽ đến với những ai biết hi vọng ngay cả khi họ đã làm người khác thất vọng, với những ai vẫn có niềm tin ngay cả khi họ đã nếm mùi thất bại, với những ai vẫn biết yêu thương ngay cả khi bị tổn thương. Vì thế, đừng bao giờ nuối tiếc về những điều đã xảy ra trong cuộc đời bạn. Chúng ta không thể thay đổi, không thể làm lại hay quên nó. Hãy biến chúng thành những bài học và sống tiếp bằng lòng biết ơn.
6. Bạn là người quan trọng nhất với chính mình.
Hạnh phúc là khi bạn cảm thấy hài lòng với bạn thân mà không cần sự đồng tình từ ai đó. Bạn phải đối xử tốt với chính bản thân mình trước khi muốn có mối quan hệ tốt với những người khác. Bạn phải tự thấy bản thân mình có giá trị thì mới có thể tự tin trong mắt người khác.
7. Hành động của bạn nói lên bạn là ai.
Trong cuộc đời mình, bạn sẽ gặp nhiều người. Họ có thể nói những lời tốt đẹp nhưng cuối cùng chỉ có hành động của họ mới nói lên họ là ai. Vì thế hãy chú ý tới những gì mà người ta làm. Hành động của họ sẽ nói với bạn mọi thứ bạn cần biết.
8. Những hành động tử tế dù rất nhỏ nhoi cũng sẽ làm thế giới trở nên tốt đẹp hơn.
Hãy mỉm cười với những người mà bạn cảm thấy họ đã có một ngày căng thẳng. Hãy tử tế với họ. Tử tế là sự đầu tư duy nhất không bao giờ vô ích. Bất cứ nơi nào có con người thì đều có cơ hội cho sự tử tế. Hãy học cách cho đi ngay cả khi đó chỉ là một nụ cười. Cho đi không phải vì bạn có quá nhiều, mà vì bạn biết rằng có quá nhiều người cảm thấy họ dường như không có gì cả.
9. Phía sau những cuộc đời tươi đẹp còn rất nhiều những mảnh đời bất hanh.
Bạn là con người nên không thể hoàn hảo. Dù bị tổn thương nhưng bạn vẫn sống sót. Hãy nghĩ về một đặc ân quý giá là bạn vẫn được sống, được thở, được suy nghĩ, được tận hưởng và được theo đuổi những gì bạn yêu thích. Đôi khi có những nỗi buồn trên đường đời nhưng vẫn còn rất nhiều niềm vui. Chúng ta vẫn phải tiếp tục tiến về phía trước ngay cả khi chúng ta đang tổn thương, vì chúng ta không bao giờ biết điều gì đang đợi chờ mình.
10. Thời gian và trải nghiệm sẽ làm lành những nỗi đau.
Tôi không muốn giảm bớt tầm quan trọng của mọi chuyện. Đơn giản là tôi có một cái nhìn khác. Bạn cần hiểu rằng một chuyện buồn trong cuộc sống dù có đau đớn đến mức nào rồi đến một ngày nó sẽ chỉ là một phần rất nhỏ bé so với cả quá khứ của bạn và nó cũng không nghiêm trọng đến mức như bạn nghĩ bây giờ.
                                                                                                                (Sưu tầm)

Cuộc tình 10 năm chúng tôi chưa bao giờ đi quá giới hạn

Giữa chúng tôi chỉ có tình yêu sâu sắc từ sự rung động tâm hồn, cảm xúc, suy nghĩ, tôi nâng niu, trân trọng nàng như vật báu, tôn thờ không dám động chạm bởi nàng là một phụ nữ đoan trang, trong sáng không tì vết. Chúng tôi vẫn chưa đi quá giới hạn của một tình yêu gioi tinh.
>>> bị kịch tán gái cơ quan
Tôi và nàng bằng tuổi, đều có gia đình. Người ấy là tình đầu của tôi, cũng là người phụ nữ tôi yêu suốt cuộc đời này dù chúng tôi có duyên không phận. Tôi và nàng là "thanh mai trúc mã", lớn lên cùng nhau ở miền quê nghèo khó, gia đình nàng thuộc dạng giàu có nhất thôn, nhà tôi neo đơn chỉ có hai mẹ con. Cha tôi là liệt sĩ. Bản thân lớn lên trong sự tự ti, mặc cảm cái nghèo và thái độ khinh rẻ của nhiều bạn bè cùng trang lứa vì là đứa con không cha, suốt thời thơ ấu chỉ có nàng luôn ở bên bầu bạn.
Lên cấp ba chúng tôi yêu nhau, mối tình học trò vụng trộm ấy kéo dài một năm thì cha mẹ nàng phát hiện, họ sang nhà tôi chửi bới "đũa mốc chòi mâm son", làng xóm không hiểu chuyện cũng đồng tình với họ. Mẹ tôi hiểu rõ tình cảm của hai đứa, bà thương tôi nhưng phải tàn nhẫn cấm cản, chia rẽ cả hai bởi chúng tôi sẽ không bao giờ có kết thúc tốt đẹp. Hết cấp ba gia đình đưa nàng sang Nga du học, chúng tôi bặt tin nhau từ đấy, sau đó gia đình nàng cũng chuyển lên thành phố sống, không trở về quê nữa.
chua-bao-gio-chung-toi-di-qua-gioi-han-tinh-yeu1
Chưa bao giờ chúng tôi đi quá giới hạn tình yêu
Tôi cố gắng học tập và gây dựng sự nghiệp với ước mong đổi đời. Năm 35 tuổi, tôi là chủ của công ty xuất nhập khẩu, bao năm chỉ lo làm ăn nên vẫn đơn côi lẻ bóng. Rồi tôi gặp lại nàng sau gần 20 năm xa cách, nàng là nghệ sĩ đàn violin lãng mạn, thông minh, có tâm hồn và rất ngọt ngào nhưng lấy chồng đã năm năm. Chồng nàng cùng quê, xuất thân trong gia đình làm chính trị và anh ta cũng là quan chức cấp cao. Nàng không yêu chồng nhưng vẫn bước vào cuộc hôn nhân môn đăng hộ đối theo sự sắp xếp của cha mẹ, có lợi ích cho cả hai bên gia đình.
Anh ta theo đuổi nàng tám năm từ khi về nước, mãi đến năm 30 tuổi mới nhận được sự đồng ý của nàng. Họ kết hôn chóng vánh sau một tháng qua lại và chuẩn bị. Cuộc hôn nhân không có tình yêu, chỉ có trách nhiệm, lợi ích và danh dự khi cả hai mệt mỏi muốn ổn định. Chúng tôi gặp lại trong nước mắt, không nói nên lời, nàng xin lỗi vì xót xa cho tôi vẫn chưa lập gia đình. Tôi biết suốt phần đời còn lại mình không thể yêu một người đàn bà nào nữa, cố gắng ngày đêm kiếm tiền vì chờ một ngày được ôm nàng trong tay, nàng là người đàn bà luôn xuất hiện trong những giấc mơ mỗi đêm của tôi.
chua-bao-gio-chung-toi-di-qua-gioi-han-tinh-yeu2
Chưa bao giờ chúng tôi đi quá giới hạn tình yêu
Tôi thuyết phục nàng ly dị để đường hoàng sống bên nhau, rằng chúng tôi yêu nhau rốt cục cũng chờ được ngày đoàn viên. Đáng tiếc suốt ba năm làm đủ mọi cách nàng không đồng ý. Nàng yêu gia đình, chồng đối xử với nàng rất tốt, hạnh phúc chính là cái hiện có, nàng không muốn đánh đổi nó để theo đuổi tình yêu phù phiếm. Người đàn bà tôi yêu khuyên tôi hãy buông bỏ quá khứ và lập gia đình, chồng nàng không có lỗi nên không thể làm anh ấy tổn thương.
Hơn 10 năm đi bên đời nhau, chúng tôi ít khi gặp mặt, cùng chia sẻ tâm sự về một quyển sách, một bộ phim, ngồi cà phê trò chuyện hoặc vừa đi dạo vừa nghe nhạc, cùng chơi cờ; những buổi biểu diễn của nàng tôi đều đến xem. Nói ra có lẽ mọi người không tin nhưng chừng ấy năm chúng tôi chưa bao giờ đi quá giới hạn. Giữa cả hai chỉ có tình yêu sâu sắc từ sự rung động tâm hồn, cảm xúc, suy nghĩ, thậm chí tôi nâng niu, trân trọng nàng như vật báu. Tôi tôn thờ không dám động chạm bởi nàng là một phụ nữ đoan trang, trong sáng không tì vết, tôi không muốn vấy bẩn tình cảm thuần khiết ấy. Đời này không thể nên duyên vợ chồng thì cứ lặng lẽ đi bên nhau, im lặng yêu đến già cũng coi như một kết thúc viên mãn.
>>> Có thể bạn quan tâm: Những tam su buon trong tình yêu.

Thứ Hai, 15 tháng 6, 2015

Em bé nghèo đánh giày

Những dòng thơ như là lời tâm sự buồn và cũng là kinh nghiệm cuộc đời:

Ông nhà giàu dạo bước - Trên phố quen hoàng hôn

Gặp chú đánh giày buồn-Lam lũ gầy khổ sở

    
Chú nhóc năn nỉ mời - Ông đánh giày cho con


Để kiếm vài đồng gầy - Mua cơm nuôi em nhỏ


Chạnh lòng thương trẻ khó - Ông lơ đãng gật đầu

Có đáng là bao nhiêu - Vài ba đồng tiền lẻ…


Giày xong ông móc ví - Đưa tờ 200 ngàn



Chú bé cầm ngần ngừ - Ông chờ con đi đổi



5 đồng thôi ông hỡi - Đủ bữa tối hôm nay



Anh em con gặp may - Xin ông chờ một chút…



Đã qua 30 phút - Cậu bé không trở về



Ông lắc đầu : chán ghê - Trẻ nghèo hay gian lắm…



Cơm tối xong đứng ngắm - Trăng mới mọc gió hiu



Trong vườn hoa thơm nhiều - Quên bực mình trẻ gạt…



Chuông cửa reo, tiếng quát - Đi chỗ khác mà xin



Nghèo khổ biết phận mình - Lộn xộn tao bắt nhốt…



Ông thong thả cất bước - Thấy một nhóc gầy gò



Đang mếu máo co ro - Giống tên đánh giày đó…



Có việc gì đấy cháu - Từ từ nói ta nghe



Anh bảo vệ yên nha - Đừng làm trẻ con sợ …



Thằng bé con ấp úng - Hồi chiều nay anh tôi



Cầm tiền của ông rồi - Băng qua đường đi đổi



Chẳng may bị xe cán - Gãy mất chân rồi ông



"Một trăm chín lăm đồng" - Bảo tìm ông trả lại !



Anh tôi giờ nằm liệt - Chỉ muốn xin gặp ông …



Một lần nữa chạnh lòng - Rảo bước theo thằng bé



Đến ổ chuột xập xệ - Gặp thằng anh đang nằm



Mặt xanh tái như chàm - Thở ra tuồng hấp hối



Nói gấp hơi như vội - Xin ông thương em con…


>>> Kể chút tam su buon



Cha mẹ đã không còn - Con đánh giày nuôi nó…


Nay không may con khổ - Chỉ xin ông việc này :…



Cho em con đánh giày - Mỗi ngày cho ông nhé …


Kiếm lấy vài đồng lẻ - Mua cơm sống mà thôi …



Chợt thằng anh duỗi tay - Hơi thở lịm như tắt …



Ông già trào nước mắt - Ta sẽ lo em con



Cho ăn học bình thường - Như bao đứa trẻ khác



Cứ bình tâm an lạc - Bệnh viện tiền ta cho…



Thằng anh đã xuội lơ - Hồn bay về thiên giới



Nhân cách nghèo cao vợi - Môi nhợt thoáng nụ cười



Nó sống trọn kiếp người - Dù nghèo nhưng tự trọng



Bao người giàu-danh vọng - Đã chắc gì bằng đâu ! 


Xem thêm: >>> những câu chuyện tình yêu gioi tinh   

Xuân trong em, trong anh...

Anh cho em mùa xuân

Rộn ràng tiếng chim hót
Tháng giêng tình mật ngọt
Nồng nàn khúc ái ân

Em cho anh mùa xuân
Khoảng trời xanh hoa mộng
Tràn nhớ thương, tâm sự
Thiết tha với ân cần

Anh cho em mùa xuân
Thiên đường tràn mơ ước
Em bình yên hạnh phúc
Trong nhịp thở thanh tân

Em cho anh mùa xuân
Dịu dàng trầm hương ngát
Môi thơ thơm ngào ngạt
Rạng rỡ đóa từ tâm

Những câu triết lý cuộc sống đáng đọc

  • Đời sẽ dịu dàng hơn biết mấy, khi con người biết đặt mình vào vị trí của nhau. 
  • Hạnh phúc là khi mang lại hạnh phúc cho người khác. Đừng ích kỷ, mà hãy quan tâm tới người khác, bạn cũng sẽ nhận được sự tâm sự từ họ.
  • Đừng đợi chờ bất cứ giây phút nào.
  • Trong cuộc sống, không tránh khỏi lúc bạn đưa ra quyết định sai lầm. Nhưng nếu bạn đổ lỗi cho người khác vì lỗi lầm của mình… thì bạn vẫn chưa chín chắn đâu.

  • Đừng chỉ vì ai đó trông mạnh mẽ, không có nghĩa là tất cả mọi thứ đều ổn. Ngay cả những người mạnh mẽ nhất cũng cần một người bạn để dựa vào vai mà khóc. Hãy kết hôn với người mà bạn thích chuyện trò với người đó, vì khi bạn già đi, bạn sẽ phát hiện, thích chuyện trò và tam su buon là một ưu điểm lớn.
  • Bạn bè bạn sẽ không cần bạn phải giải thích gì cả, còn với kẻ thù, thì dù bạn có giải thích bao nhiêu họ cũng chẳng tin đâu. Hãy cứ làm những gì mà thâm tâm bạn biết là đúng.
  • Người thông minh là người có thể che dấu đi sự thông minh của mình.
  • Sự vĩ đại gây ra lòng đố kỵ, lòng đố kỵ đem lại thù hằn, thù hằn thì sinh ra dối trá.
  • Bạn có thể nói dối người khác, nhưng bạn không thể nói dối chính bản thân mình. Cuộc sống của chúng ta chỉ tiến bộ khi chúng ta nắm bắt các cơ hội; và cơ hội đầu tiên và cũng là khó khăn nhất mà chúng ta có thể nắm bắt lấy là trung thực với chính mình.
  • Nhiều thứ chúng ta mong mỏi có được có giá đắt. Nhưng sự thật là, những gì thực sự khiến chúng ta hài lòng lại hoàn toàn miễn phí – đó là tình yêu, là tiếng cười, và là những giây phút miệt mài theo đuổi đam mê của mình.
  • Một quyết định thật sự được đánh giá bởi việc bạn đã thực hiện một hành động mới. Nếu bạn chưa hành động, có nghĩa là bạn chưa thật sự quyết định.
  • Rất dễ để nói “BẬN” khi ai đó cần bạn nhưng rất dễ đau đớn để nghe từ “BẬN” khi bạn cần ai đó. 
  • Cái muỗng không thể nếm được vị của thức ăn mà nó chứa đựng. Tương tự, người ngu không thể hiểu được trí tuệ của người khôn, dù cho có thân cận bậc thánh
  • Những người thắng cuộc không phải là những người chưa bao giờ chiến bại..mà là những người không bao giờ bỏ cuộc.
  • Lời đồn xuất phát từ những kẻ hay ghét người khác, lan truyền bởi những kẻ khờ dại, và được chấp nhận bởi những kẻ ngu ngốc. 
  • Cuộc sống không phải luôn luôn hoàn hảo nhưng nó là kết quả của những gì bạn tạo ra. Vì thế hãy làm nó có giá trị, làm sao cho nó đáng nhớ và đừng bao giờ để ai đó đánh cắp hạnh phúc của bạn. 
  • Ngày hôm nay tôi sẽ sống như thế nào để tạo được một ngày mai mà tôi mong muốn?
  • Biết thì nói là biết. Không biết thì nói là không biết. Như thế mới là biết.
  • Cuộc sống không dễ dàng, nhất là khi bạn lên kế hoạch đạt được điều gì đó có giá trị. Đừng chọn con đường đi dễ dàng. Hãy làm điều gì đó phi thường.
  • Đừng lo lắng khi thấy người khác giỏi hơn mình. Hãy tập trung vào việc “phá kỷ lục” của chính mình mỗi ngày. Thành công chỉ là một cuộc chiến giữa BẠN và BẢN THÂN BẠN mà thôi.
  • Im lặng và mỉm cười là 2 vũ khí lợi hại. Mỉm cười là cách để giải quyết nhiều vấn đề , im lặng là cách để tránh những vấn đề rắc rối xảy ra. 
  • Bằng bạo lực, bạn có thể giải quyết được một vấn đề, nhưng đồng thời, bạn đang gieo các hạt giống bạo lực khác.
  • Bạn không thể bắt đầu một chương mới trong cuộc đời nếu cứ đọc đi đọc lại chương cũ.
  • Làm gì cũng vậy, dù thất bại hay thành công thì chính những trải nghiệm, kinh nghiệm bạn có được cũng là một dạng thành công rồi

Thứ Sáu, 12 tháng 6, 2015

Sao chị cứ chê bai mẹ con tôi???

Chưa cưới mà chị dâu đã thái độ như thế. Lúc vợ chồng tôi cưới xong va chạm nhiều thì không biết thế nào. Tôi cứ nhớ mãi cái lần đầu tiên mình bị quát khi ở nhà mẹ chồng lúc vừa mới cưới. Chỉ vì chị dâu vừa lau nhà, tôi vừa đến hí hửng chào rồi đi lên gác gặp mẹ chồng. Đang đi rón rén, tôi giật nảy mình vì tiếng quát: “ Con kia, nhà tao vừa lau xong mày lại dẫm lên. Mày có chịu lau nhà không hả”. Ôi thôi, lúc đó mặt tôi nghệt ra, chả biết nói gì. 
Ngoái lại nhìn về phía chị dâu rồi tôi cúi gầm mặt xuống. Tôi từ từ bước từng bước đi lên. Lần đấy tôi như bị “chột” chị dâu chồng. Không hiểu sao chị ta lại ghê gớm thế! Giọng của chị ta thì cứ chua ngoa, lanh lảnh. Tôi nghĩ, mình có gì sai thì chị cứ nói nhẹ nhàng thôi. Đối xử với tôi như tôi là đứa ngoài đường, ngoài chợ không bằng. Mẹ chồng tôi còn nói ngọt nói nhạt với con dâu, huống chi chị dâu lại lên tiếng quát mình ầm ầm chỉ vì một chuyện rất nhỏ.
Trong thời gian mang bầu, thỉnh thoảng tôi đến nhà mẹ chồng chơi. Lúc bụng còn nhỏ tôi vẫn vào bếp nấu cơm bình thường. Mọi người dùng bữa xong thì tôi cũng xông vào rửa bát. Vậy mà lúc tôi gần đến ngày, đến tháng đẻ, bụng vượt mặt rồi mà chị ta còn tị nạnh với tôi là ăn cơm xong không chịu rửa bát. Mà bình thường, tôi có phải là lười biếng, không chịu đụng tay đụng chân đâu, tôi vẫn làm mọi việc đấy chứ. Vì cái bồn rửa bát rất thấp, phần đá bên ngoài lại nhô ra rộng nên mỗi lần rửa tôi phải cúi người xuống, vừa bị gập bụng lại vừa bị đau lưng. Lúc rửa bát cái bụng tôi nó cứ chạm vào cái thành, nhiều lúc rửa xong ướt cả áo. Nên mẹ chồng tôi bảo là bụng tôi to quá rồi, rửa bát khó khăn, để mẹ tôi rửa giúp cho. Có thế mà chị ta cũng nói, chị ta bảo lúc có chửa chị ta vẫn làm hết! Tôi thấy khó chịu lắm, nhưng tôi vẫn nhẫn nhịn vì dù sao cũng là chị dâu của chồng mình.
Sinh con xong tôi về ngoại để tiện cho ông bà ngoại chăm sóc 2 mẹ con. Vì 2 ông bà đã được nghỉ hưu. Còn nhà chồng tôi, ông bà vẫn còn đang công tác. Một tháng may ra tôi chỉ đến nhà mẹ chồng tôi chơi được có 1 -2 ngày. Vậy mà tôi đến chơi lần nào là chị ta lại chê con tôi lần đấy. Nào là chê mắt con tôi một bên to, một bên nhỏ. Rồi ăn mặc linh tinh, màu này, màu kia không đẹp. Không chỉ có chê một lần mà một ngày chị ấy phải chê vài lần, nói đi nói lại mấy cái điệp khúc ấy. Gặp chồng tôi chị ta nói với chồng tôi, lúc có mẹ và chồng tôi, chị ta lại nói tiếp. Nhiều lần tôi không nói gì. Chỉ cười và nói là: “Bác đừng chê cháu, cháu nó còn nhỏ”. Vậy mà chị ta cũng không tha.  
Mỗi lần đưa con lên nội chơi, về nhà là con tôi như phải vía. Nó khóc cả đêm, khóc đến xót cả ruột, mất vài ngày liền như thế. Tôi đến kiệt sức vì con khóc và vì phải bế con, cả đêm chẳng được ngủ. Cả nhà cũng chẳng ai ngủ được yên. Mẹ tôi phải đốt vía cho cháu rồi mà con tôi vẫn không hết khóc. tôi lại chả dám tam su buon với chồng. Có người nói chắc con tôi gặp phải vía nặng quá lên đi chơi về nó mới khóc như thế. Tôi mới nghĩ ra là liệu có phải con tôi bị chị dâu chê bai nhiều quá không. Khổ thân nó mới sinh ra, lọt lòng đã biết cái gì đâu mà xấu với đẹp. Dù có thế nào thì nó cũng là con là cháu mình. Sao cứ phải đem ra so sánh đay nghiến như thế.
Lần sau khi đưa con đến chơi. Hai mẹ con tôi vừa đặt chân đến cửa. Nhìn thấy cháu, chị ta lại tiếp tục: “Ơ con này, mày lại cho nó mặc cả bộ màu đỏ, đi tất xanh thế này! Trông đồng bóng y như con mẹ nó”. Lúc này có cả mẹ chồng tôi ở đó. Sau bao nhiêu thời gian nhịn nhục, tôi dường như không thể kiềm chế được nữa rồi nhưng tôi vẫn cố nhịn. Trước mặt mẹ chồng, tôi không muốn làm to chuyện nên chỉ nói: “Bác đừng chê cháu nữa, cháu mặc xấu thì bác mua tặng cháu bộ quần áo đi. Lần nào lên chơi bác cũng chê cháu, làm cháu về cứ khóc cả đêm, có gì nhà bác cứ tâm sự với nhà em chứ". Tôi chả hiểu đầu óc chị nghĩ gì! Dù sao con tôi cũng là bậc cháu trong nhà, chứ có phải người dưng đâu. Cũng đều là mẹ sao chị không hiểu cho nhau, mà lại có những suy nghĩ và hành động, lời nói nhỏ nhen đến thế! Nhiều lúc cây muốn lặng mà gió chẳng yên. Tôi cũng muốn đốp chát lại cho vơi đi những ấm ức và bức xúc trong lòng. Song suy đi nghĩ lại thì với những người vừa đanh đá, ích kỷ như chị dâu tôi, thì tốt nhất là tránh cho xa, dây dưa nhiều chẳng lẽ rồi tôi cũng phải hạ mình cho bằng chị ta sao?
Xem thêm: >>> những câu chuyện tình yêu gioi tinh