• This is Slide 1 Title

    This is slide 1 description. Go to Edit HTML and replace these sentences with your own words. This is a Blogger template by Lasantha - PremiumBloggerTemplates.com...

  • This is Slide 2 Title

    This is slide 2 description. Go to Edit HTML and replace these sentences with your own words. This is a Blogger template by Lasantha - PremiumBloggerTemplates.com...

  • This is Slide 3 Title

    This is slide 3 description. Go to Edit HTML and replace these sentences with your own words. This is a Blogger template by Lasantha - PremiumBloggerTemplates.com...

Thứ Bảy, 8 tháng 8, 2015

Xa nhà đàn ông ắt sẽ ngoại tình

Vì tôi thấy quá nhiều trường hợp như vậy. Mỗi khi nghe ai kể chuyện gì liên quan tới việc chồng đi làm xa, tôi lại giật thót cả người chỉ sợ ứng vào mình. Chồng đi làm xa nhưng ngày nào cũng gọi điện về, khoảng 1 tháng về nhà 1 lần được 2 ngày thứ 7, chủ nhật cũng chịu khó làm việc nhà.

Tôi sinh ra trong 1 gia đình nghèo, cha mẹ ly hôn thế nên tôi cảm nhận được rất rõ thiệt thòi của những đứa trẻ mang nhiều tam su gia dinh buồn. Hiện tại tôi đã có gia đình và 1 con trai 3 tuổi, chồng tôi làm trong ngành xây dựng hiện tại đang làm ở xa. Tất cả những bế tắc của tôi cũng bắt nguồn từ chính công việc của chồng.

Chồng tôi là 1 người tốt, biết giúp đỡ vợ con, sống có trách nhiệm. Tôi rất vui về điều đó. Tuy cuộc sống có nhiều khúc mắc, đôi khi vợ chồng giận dỗi nhau nhưng không quá quan trọng. Chồng tôi cũng có nhiều điểm làm tôi không hài lòng như hay nhậu nhẹt, tụ tập bạn bè đôi khi xao nhãng gia đình. Điều đó tôi cũng chấp nhận vì chẳng ai là hoàn hảo cả. Đôi khi tự an ủi mình như vậy; được cái nọ thì chấp nhận mất cái kia vì bản thân mình chắc chắn cũng sẽ có điểm còn hạn chế.

Từ trước đến giờ, tôi không mong lấy được chồng giàu vì tôi đọc quá nhiều bài viết của các chị vợ đại gia lên than thở rằng chồng giàu có hay bồ bịch xao nhãng gia đình. Tôi chỉ mong lấy được 1 người sống tình cảm, biết quan tâm gia đình, là chỗ dựa cho mình. Có công việc ổn định, lương ở mức trung bình khá là được không cần quá cao (vì đàn ông lắm tiền sẽ nhiều tật- tôi biết mà). Vậy là được, không mong muốn gì hơn. 


Hiện tại tôi có công việc ổn định, thu nhập không quá cao nhưng cũng là đủ, cuộc sống cũng thoải mái, chịu khó tiết kiệm thì không quá thiếu thốn. Nhưng điều mà tôi ân hận nhất là chồng tôi làm trong ngành xây dựng và luôn phải đi xa nhà trong thời gian dài. 

Năm 2014 anh vào công tác trong Thanh Hóa, từ đó đến nay được gần 1,5 năm. Hồi năm ngoái anh có hứa với tôi là làm đến tết rồi về, tôi tin. Nhưng rồi anh được thăng chức trưởng phòng lại bảo tiếp tục ở đó làm thêm thời gian nữa (không nói cụ thể là bao lâu) làm tôi chán nản vô cùng. 

Đàn ông xa nhà, tôi cũng lo về cái khoản bồ bịch, giải quyết chuyen tinh duc. Vì tôi thấy quá nhiều trường hợp như vậy. Mỗi khi nghe ai kể chuyện gì liên quan tới việc chồng đi làm xa, tôi lại giật thót cả người chỉ sợ ứng vào mình. Chồng đi làm xa nhưng ngày nào cũng gọi điện về, khoảng 1 tháng về nhà 1 lần được 2 ngày thứ 7, chủ nhật cũng chịu khó làm việc nhà. Thời gian gần đây, tôi cảm giác anh có chút xao nhãng trong chuyện vợ chồng, tôi cũng hơi nghi. Nhưng rồi dập tắt vì thấy chồng vẫn quan tâm, lúc đó tôi chỉ nghĩ có thể do công việc áp lực mới vậy. 

Có lần đang đi xe máy trên đường, trời mưa, chồng tôi bảo là giờ có ô tô mà đi có phải thích hơn không, tôi hiểu ý của a đang trách tôi không ủng hộ chồng đi xa để tiến thân, để có nhà đẹp, có ô tô. Tôi bảo em không cần ô tô, đi xe máy cũng đc vì em hay say xe. Anh giận dỗi, phóng xe đến 80km/h tôi đứng tim chịu thua bảo anh đi chậm chậm lại. Tôi biết anh vất vả nhiều trong công việc, mong muốn tiến thân để không thua kém bạn bè, nhất là không muốn thua kém vợ (vì tôi cũng biết cách làm thêm để kiếm tiền). Có lẽ anh đã bị cuốn theo danh vọng, chức tước, trong cách nói chuyện, tôi cảm nhận được điều đó.

Cách đây vài tuần, tôi có được thông tin từ 1 đồng nghiệp của chồng tôi, trong lúc say rượu đã vô tình tiết lộ với tôi “Đàn ông xa nhà 100% đều đi giải quyết sinh lý, bóc bánh trả tiền” và chồng tôi cũng không ngoại lệ. Tôi tin những lời cậu đồng nghiệp kia nói, vì bản thân tôi đã cảm nhận được sự khác biệt trong thời gian gần đây, chỉ có điều không có căn cứ nên còn bán tín bán ngờ. Chỉ khi nghe cậu đồng nghiệp kia nói, tôi mới tin những linh cảm của tôi trước đây là thật. Giờ tôi cũng ko biết là ngoài việc đó, anh ấy còn điều gì giấu giếm tôi nữa không. 

Mới biết tin chồng cũng đi giải quyết nhu cầu sinh lý như những người khác mà tôi bủn rủn hết cả chân tay. Đem ra hỏi thì chối bay chối biến không nhận. Tôi tuyệt vọng vô cùng, thời gian gần đây tôi bị bệnh phụ khoa, chắc là do nguồn từ đó mà ra, vì từ trước đến giờ chưa bao giờ bị cả.

Mỗi khi nói chuyện về công việc của anh, chồng tôi đều nói bình thường, và không chịu san sẻ thêm gì. Tôi có cảm giác anh rất lạnh nhạt với tôi. Tôi luôn chú ý chăm sóc bản thân, nên trông thân hình cũng khá gọn gàng nên tôi nghĩ chắc không phải anh chán vợ. 

Mấy ngày hôm nay tôi chán nản vô cùng, lúc nào cũng chỉ muốn khóc. Nhiều lúc bưng bát cơm lên ăn, nước mắt cứ trào ra, rồi lại đặt bát cơm xuống không nuốt nổi. Mỗi khi đi làm về, nhà cửa vắng vẻ tôi lại chán nản vô cùng (Tôi ở Hà Nội một mình, con gửi về quê ông bà trông. Hàng tuần tôi đều về quê thăm con rồi lại lên đi làm). Trong đầu tôi luôn vang vọng câu hỏi phải chăng đàn ông xa nhà đều đi "bóc bánh trả tiền?". Vậy thì có nên tha thứ không?

Ngồi viết những dòng này, nước mắt tôi cứ trực trào ra nhưng không dám khóc vì đang ngồi trên cơ quan. Nhiều lúc đã nghĩ đến chuyện bỏ chồng, nhưng cũng thương con, với lại anh cũng không có gì không tốt, chỉ mỗi chuyện hay đi làm xa. Giờ lại thêm cái việc này tôi mới biết, tôi đang lăn tăn quá! Tôi đã nhiều lần nói anh chuyển về gần, anh cứ ậm ừ xin thêm thời gian nữa. Nói nhiều quá thì anh bảo tôi là không chịu động viên chồng phấn đấu, không ủng hộ chồng, không trông xuống còn bao nhiêu người khổ hơn mình mà cứ trông lên. Tôi thấy giữa chúng tôi quan điểm sống đang khác nhau. Giờ tôi phải làm sao đây mọi người ơi? 

Theo Afamily

Thứ Sáu, 7 tháng 8, 2015

Vợ chán chuyện ấy, tôi qua lại với bạn tình

Một ngày, tôi nói suy nghĩ này với bạn tình của mình, rồi chúng tôi nhận ra có cùng cảm giác tội lỗi như nhau. Điều này làm cả hai đau đớn, chúng tôi cùng quyết định kết thúc. Nói thì dễ nhưng có thực hiện lời nói của mình được không? 

Tôi, người đàn ông ở tuổi 50, sức khỏe tốt, công việc tốt, ngoại hình ít nhiều thu hút. Tôi có gia đình nhưng hiện tại sống "một mình" và có cảm giác bất an. Vì sao? Không ai chối bỏ việc hòa hợp tình dục trong đời sống vợ chồng là phần quan trọng của hạnh phúc gia đình. Cách đây mấy năm, vợ tôi, người tôi rất yêu, bỗng dưng không còn hứng thú với chuyện vợ chồng sau một đợt điều trị bệnh đau khớp. Vợ luôn tìm cách né tránh hoặc nếu có đồng‎ ý thì tôi cảm nhận cảm xúc yêu không còn nồng nàn như trước nữa, có lẽ chiều chồng thì đúng hơn. Nhiều lúc muốn tam su gia đinh về chuyện này nhưng không thành.

Vợ chồng tôi cũng ‎ý thức được chuyện này nên tìm hiểu qua nhiều nguồn thông tin khác nhau, kể cả một vài bác sĩ và chuyên gia tư vấn nổi tiếng. Mọi chuyện vẫn không cải thiện tốt hơn. Nhớ lại thời gian đầu, tôi không nghĩ chuyện này sẽ trở nên nghiêm trọng vì trong chuyện đó, ngay từ khi mới cưới chúng tôi đã thỏa thuận, khi “yêu” phải có không gian riêng, thời gian riêng, sự thoải mái và sự hứng thú của cả hai thì mọi chuyện mới bắt đầu. Tôi luôn xem trọng điều này vì nghĩ một người đàn ông yêu thương vợ mình thì trong chuyện đó phải quan tâm đến cảm xúc của người ấy, đừng ích kỷ chỉ để thỏa mãn về phần mình. Với suy nghĩ này, tôi chấp nhận hoàn cảnh của mình, hy vọng thời gian sau sẽ tốt đẹp.


Mới đây, vợ tôi đi xa chăm con gái đẻ. Tôi ở lại nhà. Thời gian này, trong một hội thảo chuyên ngành, tôi gặp một phụ nữ trí thức, trẻ hơn tôi 10 tuổi, rất đẹp và quyến rũ, chúng tôi nhanh chóng nhận ra cả hai có nhiều điểm tương đồng trong suy nghĩ về cuộc sống. Đặc biệt trong hôn nhân, nàng cũng có hoàn cảnh giống tôi theo chiều ngược lại, người chồng lớn tuổi của nàng mất khả năng đàn ông đã khá lâu. Chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến, sự khao khát, đè nén lâu nay của cả hai chúng tôi như được đền bù.

Sau hơn một tháng đến với nhau, sự thỏa mãn hoàn toàn về chuyen tinh duc có, nhưng sâu thẳm trong trái tim tôi thấy dường như có điều gì không ổn. Mỗi khi nghĩ đến vợ và con gái, cảm giác mình đang làm một việc sai trái, sự không chung thủy, lừa dối cứ lớn dần trong tôi.

Một ngày, tôi nói suy nghĩ này với bạn tình của mình, rồi chúng tôi nhận ra có cùng cảm giác tội lỗi như nhau. Điều này làm cả hai đau đớn, chúng tôi cùng quyết định kết thúc. Nói thì dễ nhưng có thực hiện lời nói của mình được không? Không đơn giản chút nào, nói không gặp nhau nữa nhưng cảm giác mong muốn bên cạnh của tôi và nàng vẫn có, chúng tôi thật sự vẫn khao khát được cùng nhau…, chỉ có mặc cảm tội lỗi của cả hai mới giữ được khoảng cách của tôi với nàng nhưng không biết được bao lâu. Tôi luôn cầu mong mình vượt qua được.

Hạnh phúc của một gia đình là sự chung thủy, đồng cảm và chia sẻ mọi chuyện của hai vợ chồng, là cùng nhau vun đắp. Tôi không kiềm chế được bản năng của một người đàn ông nên không có sự chung thủy, tôi đã tự làm mất đi sự thanh thản trong cuộc sống của mình. Những gì tôi tâm sự với các bạn, tôi có là một người đàn ông rất “tệ” và rất đáng trách không? Nếu có thời gian đọc bài viết này, hãy cho tôi biết những suy nghĩ riêng của bạn, dù những gì bạn nói có thể làm tôi thêm đau đớn. Xin chào và cảm ơn những ai đã đọc bài viết.

Nguyên/Vnexpress

Thứ Năm, 6 tháng 8, 2015

Kế hoạch thâu tóm toàn bộ kinh tế nhà gái của gã chồng ở rễ

Theo lời gã nói, sau khi gã chiếm được công ty của cô gã sẽ đá bay mẹ con cô đi để đón cô người yêu cũ, để bù đắp thiệt thòi cho cô ta. Nếu đã vậy, cô quyết không để gã được toại nguyện, cô phải làm cho gã trở về đúng vị trí của gã. Cô lẳng lặng đi ra khỏi nhà, cô nghĩ mình phải có kế hoạch trả thù gã thật chu toàn.

Gã lấy cô khi còn là anh nhân viên công chức với lương ba cọc ba đồng chẳng đủ nuôi thân. Nhà cô giàu, lại chỉ có hai mẹ con nên gã đồng ý về ở rể. Năm đầu tiên hôn nhân, gã tỏ ra là một người chồng yêu thương vợ, người con rể chu đáo với gia đình vợ. Gã chẳng bao giờ nề hà một chuyện gì của gia đình vợ, lúc nào cũng là gã con rể ngoan ngoãn biết điều. Gã luôn miệng một điều mẹ, hai điều vợ, thế nên người ngoài không biết nhìn vào, còn tưởng gã là con trai của mẹ còn cô là con dâu. Đôi lúc cô thầm nghĩ mình là người phụ nữ hạnh phúc khi lấy được người chồng như gã, bởi trong cái thời đại khi mà nhiều người đàn ông vẫn coi chuyện đi ở rể là điều nhục nhã, là “chó chui gầm chạn” thì gã tận tình chăm lo cho nhà vợ chẳng khác gì nhà mình, anh còn luôn chia sẽ mọi điều, tam su gia dinh. Cô thầm cảm ơn gã vì điều đó.

Có lẽ vì vậy nên gã rất được lòng mẹ cô. Sau một thời gian ngắn, bà khuyên gã bỏ nhà nước về làm ở công ty gia đình, vì dù gì sau này cái gia tài ấy cũng thuộc về vợ chồng cô mà thôi. Mới đầu gã còn băn khoăn, nhưng dưới sự phân tích của mẹ vợ và vợ, cuối cùng gã cũng đồng ý. Với sự chăm chỉ, khéo léo, chẳng bao lâu gã leo lên được chức phó giám đốc trong công ty nhà vợ. Cũng đúng lúc này, mẹ cô bệnh nặng nằm liệt giường, bất đắc dĩ cô thay mẹ tiếp quản vị trí giám đốc, cũng là lúc gã bắt đầu trở mặt mà cô không hay biết.

Hàng đêm, gã ôm vợ thủ thỉ: “Có khi chồng chuyển ra ngoài làm. Mấy đứa nhân viên của chồng cứ xì xào bàn tán chuyện vợ lãnh đạo chồng. Rồi họ nói xấu là mẹ mình độc tài khi đưa vợ lên thay vì vợ có am hiểu chuyện công ty đâu. Mẹ bệnh nằm thế rồi, chồng không muốn ai nói ra nói vào nhiều nữa, mẹ nghe được càng buồn lòng…”. Cô nghe gã nói cũng có lý, chuyện chồng là cấp dưới của vợ ít nhiều động chạm đến sĩ diện đàn ông của gã. Hơn nữa, gã vẫn am hiểu hiện trạng của công ty hơn cô rất nhiều, chuyện cô làm quản lý có chút mạo hiểm. Dù cô thừa có kiến thức để cáng đáng công ty nhưng trước giờ ỷ lại vào mẹ, vào chồng nên cô vẫn theo đuổi công việc mình yêu thích. Đến lúc này phải bỏ nó về quản lý công ty cô thực sự không thoải mái lắm. Cô định bụng sẽ sắp xếp để gã thay mình, dù sao ngoài mẹ thì gã cũng là người cô yêu thương tin tưởng nhất. Vậy mà cô chưa kịp làm gì thì vô tình phát hiện ra một sự thật kinh khủng về gã.


Hôm ấy cô đau đầu nên trở về nhà giữa chừng. Về nhà, cô ngạc nhiên khi thấy xe gã ở sân, lúc trước ở công ty gã còn nói với cô là đi công chuyện cơ mà. Vào phòng khách, chẳng thấy gã đâu, cũng chẳng thấy bóng dáng chị giúp việc đâu. Cô định ghé vào phòng mẹ để nói cho bà biết ý định nhường quyền quản lý công ty cho gã. Tuy rằng giờ bà không nói được, nhưng những gì cô nói bà vẫn hiểu được. Vừa lên đến gần cửa phòng mẹ, cô sững lại bởi nghe thấy giọng gã vang ra: “Bà thấy chưa, tôi chẳng bỏ ra chút công sức nào mà sắp ngồi được vào vị trí của bà rồi. Giờ bà làm sao đủ sức ngăn cản tôi nữa, tốt nhất bà nên ngoan ngoãn nằm đó thì ít ra sau này tôi còn cho bà nằm đây, không thì chuẩn bị mà vào trại dưỡng lão đi là vừa… Bà biết không, mấy năm qua tôi đã nhịn nhục ở rể để hầu hạ, làm vừa lòng cho mẹ con bà, tất cả cũng chỉ chờ ngày này thôi. Tôi đã phải bỏ rơi người con gái mà tôi yêu thương cùng đứa con chưa kịp chào đời để đến với con gái bà….”.

Tai cô ù đi, cô chết lặng trước cửa phòng mẹ. Nếu hôm nay không trực tiếp nghe lời gã nói, có lẽ đánh chết cô cũng không tin gã là con người khốn nạn đến thế. Vì tiền mà gã dám làm tất cả. Hóa ra ngay từ đầu gã tiếp cận cô là có mục đích. Hóa ra gã đã từng làm chuyen tinh duc lăng nhăng và có một người con gái yêu thương, đã từng bỏ rơi mẹ con cô ta để chạy theo âm mưu tham vọng của mình. Cô nghĩ mà lạnh người, người chồng vốn hiền lành của cô bỗng chốc biến thành gã ác quỷ. Gã mưu mô toan tính đến rợn người. Gã đến với cô, lấy cô rồi leo lên vị trí hiện tại cũng đã bỏ ra không ít mưu kế. Theo lời gã nói, sau khi gã chiếm được công ty của cô gã sẽ đá bay mẹ con cô đi để đón cô người yêu cũ, để bù đắp thiệt thòi cho cô ta. Nếu đã vậy, cô quyết không để gã được toại nguyện, cô phải làm cho gã trở về đúng vị trí của gã. Cô lẳng lặng đi ra khỏi nhà, cô nghĩ mình phải có kế hoạch trả thù gã thật chu toàn.

Đầu tiên cô âm thầm chuyển hết tiền tiết kiệm của hai vợ chồng sang một ngân hàng khác dưới tên mẹ cô, cũng may giấy tờ nhà cửa xe cộ gã đi đều do mẹ cô sắm nên vẫn để dưới tên cô. Sau đó cô lại bí mật liên kết với một số người trung thành với mẹ cô để tìm kiếm bằng chứng gã làm thâm hụt quỹ công ty. Đêm đêm gã vẫn thì thầm to nhỏ chuyện vợ lãnh đạo chồng, chuyện chuyển nhượng công ty cho gã quản lý, cô cũng tỏ vẻ đồng tình để gã khỏi nghi ngờ nhiều.

Đùng một cái, người ta thấy gã bị đưa ra hội đồng quản trị của công ty vì tội làm thâm hụt công quỹ, mà người đưa ra bằng chứng chính là vợ gã. Gã mắt tròn mắt dẹt không thể tin được vì sao vợ gã lại làm vậy. Đến lúc này thì cô chẳng còn gì phải che đậy, cô nhìn gã với ánh mắt căm phẫn: “Anh biết lý do vì sao có ngày hôm nay không, vì lòng tham của anh. Anh đã định tính toán gì sau lưng tôi, tôi biết hết. Anh đi đi, tôi không kiện anh vì tôi còn nghĩ đến bố mẹ già ở quê của anh. Giờ nhìn thấy anh tôi chỉ thấy coi thường, thấy ghê tởm. Coi như tôi mắt mù mới chọn anh làm chồng, anh cút đi cho khuất mắt tôi”. Mặc kệ cho gã hết lời van xin giải thích nhưng trong lòng cô đã có quyết định cho cuộc hôn nhân của mình. Cô sẽ đi tìm hạnh phúc mới, hạnh phúc không có gã chồng tráo trở.

Theo Blogtamsu

Thứ Tư, 5 tháng 8, 2015

Tôi chỉ biết ôm con khóc khi bị gã giám đốc lợi dụng

Tôi còn nhớ mãi người đàn ông đã nhận tôi vào làm việc. Khi ấy, đáng ra tôi đã phải ngậm ngùi ra về chỉ vết nhơ trong hồ sơ "đã có con, nhưng không có chồng". Đúng vào giờ phút quan trọng ấy thì người đàn ông kia xuất hiện, anh ta nói "

Nếu không phải vì một thân một mình nuôi con thì có lẽ tôi đã không bán rẻ bản thân mình để lấy về những đồng tiền dơ bẩn của gã sếp "dê già" ấy. Tôi hối hận thì ít mà đau đớn thì nhiều. Lúc đó tôi không còn sự lựa chọn nào khác, tôi không thể bỏ mặc con trai mình cận kề với cái chết.
Sai lầm lớn nhất của tôi là đã trót đem lòng yêu một gã "sở khanh" đến khi có bầu thì anh ta "quất ngựa truy phong". Khi đó tôi rơi vào trạng thái tinh thần khủng hoảng, sợ giao tiếp, sợ gặp bất cứ ai… tôi sống trong đau khổ, dằn vặt nhưng vẫn cố quyết giữ lại cái thai, phần vì tôi không đủ can đảm để bước vào phòng khám u tối đó, phần vì tôi muốn sinh đứa bé ra như thể nhắc nhở bản thân vì những sai lầm của mình.
Thế rồi khi đứa trẻ lớn lên tôi mới biết quyết định giữ cái thai lại của mình là đúng, bao nỗi cay đắng, nhọc nhằn đều tan biến hết mỗi khi nhìn thấy con. Một lần nữa tôi can đảm đứng lên làm lại cuộc đời mình sau 3 năm sống trong căm hận.
Tôi cầm tấm bằng đại học đã cất xó 3 năm trên tay với hi vọng sẽ may mắn tìm được một công việc ổn định. Nhưng dòng dã suốt 2, 3 tháng trời vẫn không có nơi nào gọi phỏng vấn tôi. Mọi hi vọng của tôi dần tan vỡ, mỗi tối tôi chỉ biết ôm con vào lòng, giá như trước kia tôi nghe lời bố mẹ thì cuộc đời tôi đã không đến bước đường này.
3 năm lang bạt xa xứ, có nhà không được về, ông bà có cháu nhưng cũng chỉ thỉnh thoáng ghé qua thăm. Mặc dù phải bỏ xứ mà đi nhưng chưa bao giờ tôi trách bố mẹ mình, ở cái "ao làng" ấy người ta vẫn lạc hậu lắm, chẳng nơi nào chấp nhận một đứa con gái "không chồng mà chửa" đâu.
Nhưng tôi cũng không thể suốt đời sống bằng tiền bố mẹ, giờ con tôi cũng đã lớn tôi muốn kiếm một công việc để tự nuôi mình, nuôi con. Bố mẹ tôi cũng đâu còn sức để mà tháng nào cũng gửi tiền bạc cho đứa con gái hư hỏng này. Vậy là tôi lại tiếp tục sục sôi ý chí. Sáng hôm sau tôi mang con đi gửi trẻ, rồi phóng thật nhanh đến các công ty gửi hồ sơ. Cuối cùng ông trời cũng không phụ người. tôi được nhận và làm lễ tân cho một khách sạn. Mặc dù công việc chẳng liên quan gì đến bằng cấp cả, nhưng đó cũng là một may mắn cho tôi.


Tôi còn nhớ mãi người đàn ông đã nhận tôi vào làm việc. Khi ấy, đáng ra tôi đã phải ngậm ngùi ra về chỉ vết nhơ trong hồ sơ "đã có con, nhưng không có chồng". Đúng vào giờ phút quan trọng ấy thì người đàn ông kia xuất hiện, anh ta nói "Nhận người ta đi, chồng con không quan trọng lắm, miễn sao làm được việc. Trông khá gái, lại cao dáo phù hợp với lễ tân đó. Tiếng anh của người ta thành thạo thế còn chê gì nữa. Về đi, mai đến làm…".
Anh ta dứt lời xong liền bỏ đi, vậy là sau câu nói ấy tôi đã trở thành người phụ nữ có công việc, có thể tự mình nuôi sống bản thân. Từ nay bố mẹ tôi sẽ không còn phải vất vả vì đứa con gái này nữa. Nhưng con người chẳng thế đoán được lòng dạ người khác bao giờ, không thể "trông mặt mà bắt hình dong".
Người đàn ông tôi luôn có cảm giác mang ơn ấy chính là giám đốc khách sạn. Một người đàn ông nhã nhặn, và có lòng thương người ấy chẳng qua cũng chỉ là một gã "dê già". Sau 3 tháng làm việc tôi thường xuyên nhận được những lời mời đi ăn, đi chơi cùng gã. Sau này năm lần bảy lượt gã gã gẫm tôi, mua cho tôi những món quà đắt tiền.
Gã ta nói cảm mến tôi, nếu tôi chịu làm người tình của gã thì muốn gì cũng được, gã sẽ cho tôi tiền nuôi con, cho nhà, cho xe… gã còn nói vợ gã là người phụ nữ kém sắc, kém tài, hai người không yêu nhau, lấy nhau chỉ vì lợi ích công việc mà thôi.
Lúc đầu tôi nhất quyết không đồng ý, đã có lúc tôi muốn nghỉ việc. Nhưng nếu nghỉ việc rồi thì cuộc sống hai mẹ con tôi sẽ ra sao. Đúng vào thời khắc đấu tranh tư tưởng ấy thì con trai tôi ngã bệnh, bác sĩ nói thằng bé có dấu hiệu lạ về mắt, cần nhập viện điều trị. Lúc đó chính gã là người đã giúp tôi lo liệu tất cả, vì thế nghiễm nhiên tôi trở thành tình nhân của gã.
Việc tôi với gã có quan hệ với nhau nhanh chóng bị đồn đại ở khách sạn, người nọ truyền tai người kia… rồi ai nấy đều ghẻ lạnh, khinh thường tôi. Nhưng vì con trai mình tôi chấp nhận tất cả. Chấp nhận cả việc trở thành món đồ chơi không hơn không kém cho gã thõa mãn chuyen tinh duc mỗi khi lên giường.
Tôi biết, việc gã nói về vợ mình hoàn toàn là bịa đặt. Vợ gã là người phụ nữ xinh đẹp, tài giỏi, có học vấn, và thấu hiểu đọa lý. Chỉ vì mỗi lần quan hệ vợ chồng gã như mất hết nhân tính, trở thành con thú dữ nên cô ấy sợ và quyết sống ly thân.
Việc tôi với gã có quan hệ bất chính với nhau cô ấy sớm đã biết, nhưng cô ấy không làm ầm ĩ lên, cũng không tìm đến tôi đánh ghen như những người phụ nữ khác. Ngày mà cô ấy hẹn tôi nói chuyện là ngày mà tôi đau đớn nhận ra cuộc đời tôi như một bát nước đổ đi. Cô ây nói, "Việc chồng tôi quen ai, qua lại với ai tôi không cấm cản. Tôi biết cô có một đứa con nhỏ, lại một thân một mình nuôi con chẳng dễ dàng gì. Tôi đoán chắc vì hoàn cảnh nên cô mới chấp nhận làm người tình của chồng tôi.
Nếu cô thích cô cứ ở bên anh ta, nhưng nếu chỉ vì tiền thì tôi khuyên cô nên tránh xa anh ta ra, anh ta là người đàn ông hai mặt. Bình thường thì rất lịch lãm, nhưng mỗi lần trên giường hệt như thú dữ. Thời gian qua chắc cô cũng đã biết. Cô nên vì bản thân mình mà tránh anh ta càng xa càng tốt, đừng gắng gượng… nếu không những vết bầm tím ấy sẽ chẳng bao giờ hết được đâu. Vui vẻ không sao, nếu tức giận lên anh ta có thể làm hại cho cô đó…".
Những lời cô ấy nói tôi đều đã trải qua, nhưng tôi không biết mình nên làm gì, tôi cần tiền, cần một công việc… Rồi chính tôi lại là người chủ động tìm đến cô ấy tam su gia dinh và một lần nữa để cầu xin sự giúp đỡ. Cô ấy hứa sẽ tìm cho tôi một công việc, trước khi đi cô ấy còn đưa cho tôi một phong bì tiền nói là giúp con tôi chữa bệnh. Chưa bao giờ tôi gặp một người phụ nữ cao thượng đến thế.
Sau hôm đó tôi ôm con trai cao chạy xa bay, trốn khỏi người đàn ông bệnh hoạn đó. Nhưng cuộc đời cứ như giỡn đùa tôi, tôi đi đến đâu gã ta cũng bám lấy. Gã nói sẽ không để cho hai mẹ con tôi yên, nếu không quay trở về với gã, gã sẽ khiến tôi mãi mãi không thể gặp được con. Tôi không biết mình nên làm gì lúc này. Tôi đau đớn, sợ hãi và mất phương hướng.
Theotintuc

Thứ Ba, 4 tháng 8, 2015

Mẹ con tôi sống tủi khổ trong nhà bố Dượng


Người thường xuyên chửi bới và đánh đập mẹ con tôi là ông chú và anh trai ruột của dượng tôi. Nhiều khi nhà tôi đang ăn cơm ông chú sang đánh đập, chửi đuổi.
Tôi không biết chia sẻ tam su gia dinh cùng ai, tôi chỉ biết chia sẽ cùng quý báo cuộc sống hắt hiu khổ đau này cùng bạn đọc. Tôi 24 tuổi, lớn lên trong một gia đình nghèo khó và hoàn cảnh cực kỳ éo le. Mẹ và tôi gần như hai số phận gắn liền nhau. Mẹ sinh ra thì bà ngoại mất, mẹ sống trong sự chăm lo của các bác (anh chị mẹ), cuộc sống của mẹ không có bút sách, không có đồ ăn ngon, không có quần áo lành mặc mà chỉ có cái liềm cắt cỏ chăn châu và nhiều việc vất vả khác. Mẹ cực kỳ hiền lành và thật thà khiến ai cũng muốn bắt nạt. Còn tôi, một đứa bé mà người ta vẫn thường gọi là "con hoang", sinh ra không có sự thương yêu của bố, mãi tới khi tôi lên năm tuổi mới lần đầu tiên được nhìn thấy bố. Tôi đã bật khóc vì sợ hãi, không biết người ấy là ai mà lại xuất hiện trước mặt mình.

Tôi được năm tuổi, mẹ không chịu được thị phi và sự ghen ghét của chị dâu với hàng xóm nên quyết định đi lấy chồng. Ngày lấy chồng mẹ không cho tôi biết, định lặng lẽ như vậy rời xa tôi, may mà tôi phát hiện kịp và chạy theo xe mẹ đang ngồi. Tôi khóc rất nhiều, vừa chạy vừa khóc, vừa cố gào thật to gọi mẹ, hy vọng mẹ có thể nghe thấy, tôi sợ mẹ sẽ bỏ rơi tôi mãi mãi. May mắn mẹ đã dừng xe, rồi khóc rất nhiều, hai mẹ con ôm nhau khóc. Rồi mẹ cũng cho tôi đi theo, tôi hạnh phúc lắm, đâu nghĩ được bao đau khổ đang chờ mẹ con tôi ở phía trước.

Nhà chồng mẹ nghèo lắm, chẳng tìm được cái gì đáng giá, quan trọng là người chồng mà mẹ tôi cưới lại là một người ngớ ngẩn, người ta cưới ông cho mẹ chỉ vì họ cần chuyen tinh duc để có concasi nối dõi. lúc đó mẹ càng khóc nhiều hơn (họ hàng mai mối nên mẹ chưa được gặp người đàn ông đó lần nào nên không biết), mẹ không bỏ về mà lựa chọn ở lại. Cuộc sống ở nhà dượng khó khăn lắm, còn kèm theo những cuộc chửi bới và đánh đập của gia đình bên đó. Thỉnh thoảng mẹ con tôi lại được ăn một trận đòn và những lời chửi bới thô tục của nhà dượng. Họ luôn miệng chửi tôi là đứa con hoang, rồi bảo "đuổi cổ đứa con hoang đi".  Những lúc như vậy tôi khóc nhiều lắm vì sợ hãi, vì bất lực, vì mình không thể làm gì giúp mẹ.

Mẹ cưới được một năm thì em gái tôi ra đời, rồi tiếp theo là một em trai nữa. Khi em trai chào đời cũng là lúc tôi buộc phải nghỉ học vì nhà quá nghèo, không thể cho tiền ăn học, quan trọng hơn là không có ai chăm sóc cho các em khi mẹ đi làm. Gia đình tôi ngày xưa chỉ có một mình mẹ làm thuê nuôi cả nhà, dượng không được như người bình thường nên không biết kiếm tiền. Hoàn cảnh thật éo le khi hai đứa em tôi đều không được khoẻ mạnh như người bình thường, em gái bị ngọng không nói được, cũng không thông minh; còn em trai mắc bệnh về thần kinh. Người nhà bên dượng chẳng thương mẹ, vẫn chửi và đánh đập mỗi khi uống rượu say hoặc khi cảm thấy không vừa ý.

Người thường xuyên chửi bới và đánh đập mẹ con tôi là ông chú và anh trai ruột của dượng tôi. Nhiều khi nhà tôi đang ăn cơm ông chú sang đánh đập, chửi đuổi. Có những lúc họ nhờ việc, tôi chưa kịp làm cũng nhận ngay một cái tát mạnh đến chóng mặt. Có đêm mấy mẹ con tôi bị bác đánh đập nên phải dắt nhau đi lang thang ngoài đường.

Giờ tôi 24 tuổi, mẹ lúc nào cũng giục tôi lấy chồng nhưng gia cảnh như vậy tôi chưa bao giờ dám nghĩ sẽ có ai muốn cưới mình. Với lại nếu tôi lấy chồng thì mẹ sẽ như thế nào. Tôi thấy mệt mỏi, nhiều khi thất vọng đến tột cùng, chỉ ước sao có thật nhiều năng lượng và thật tài giỏi để giúp được gia đình và giúp chính mình. Tương lại tôi có quá mịt mù không? Hay có khi nào tôi không có tương lai?

Tú/Vnexpress

Thứ Hai, 3 tháng 8, 2015

Con gái thuê thám tử theo dõi bố ngoại tình

Trang thay đổi chóng vánh khiến My cũng phải ngạc nhiên. Nhiều lần dò hỏi về những thứ mà Trang có được, My chỉ nhận được câu trả lời là "mình trúng số". Có nhiều tiền, Trang gửi về cho cha mẹ ở quê để đỡ đần, xây căn nhà mới. Cha mẹ Trang gặng hỏi Trang cũng khẳng định mình gặp may khi trúng mấy tờ độc đắc.

>>> Xem thêm: Những câu truyen ngan tinh yeu hay nhất

Trang có một tình bạn rất tốt với My - một cô sinh viên cùng lớp, học giỏi và gia đình giàu có. Cảm thông cô bạn xinh đẹp, tuy học giỏi nhưng có hoàn cảnh khó khăn nên My nhiều lần đề nghị được đỡ Trang. Là thiếu nữ tỉnh lẻ, lên thành phố trọ học nên khi có người bạn tốt bụng như vậy nên Trang cũng rất quý bạn. Và Trang cũng là người bạn để My sẻ chia mọi tam su buon.  

Nhiều lần được My mời về nhà - một căn biệt thự lớn ở trung tâm thành phố chơi nên Trang và ông Trần dần biết mặt nhau qua sự giới thiệu của cô con gái rượu. Nghe My nói Trang là sinh viên giỏi không chỉ của lớp mà của trường, ông Trần không khỏi ngạc nhiên xen lẫn khâm phục. Tuy nhiên, trước vẻ đẹp có phần thôn quê của Trang, ông Trần nhiều lúc cũng xao lòng. Là một đại gia với cơ ngơi trị giá hàng trăm tỉ đồng rải đều trên thành phố lớn nhất nhì cả nước, ông Trần dần có suy nghĩ dùng tiền để chinh phục cô sinh viên này để chứng tỏ bản lĩnh.

Chuyện gì đến cũng đã đến. Đêm sinh nhật thứ 20 của cô con gái, Trang xuất hiện trong số những người bạn đến chung vui cùng My. Trong ánh nến mờ ảo, hình ảnh cô gái xinh như hoa cứ bám lấy tâm trí của người đàn ông ngũ tuần  khiến ông như bị mê muội. Bằng cách riêng của mình, ông có được số điện thoại của Trang. Ban đầu chỉ là những lời hỏi thăm, sau đó là những ngôn từ đẩy đưa cùng với những lời đề nghị hết sức dấp dẫn khiến Trang khó lòng từ chối.


Vốn nghèo khó từ tấm bé, những hào quang vật chất do ông Trần đưa ra đã khiến Trang không làm chủ được mình, chấp nhận một mối quan hệ chênh lệch trên nhiều khía cạnh để đạt được mục đích của mình. Và Trang trở thành người tình trong bóng tối của lão đại gia, Trang thay đổi chóng vánh khiến My cũng phải ngạc nhiên. Nhiều lần dò hỏi về những thứ mà Trang có được, My chỉ nhận được câu trả lời là "mình trúng số". Có nhiều tiền, Trang gửi về cho cha mẹ ở quê để đỡ đần, xây căn nhà mới. Cha mẹ Trang gặng hỏi Trang cũng khẳng định mình gặp may khi trúng mấy tờ độc đắc.

Rồi cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra. Bà Hương - vợ ông Trần bắt đầu thấy chồng có những biểu hiện rất lạ. Bình thường, ông đi đánh golf cùng những người bạn cùng lắm là đến tầm 22h đêm là về, tuy nhiên thời gian gần đây ông lại thường xuyên viện ra rất nhiều lý do "trời ơi" để biện bạch cho sự vắng mặt của mình. Nghi ngờ của bà Hương và My lên đến đỉnh điểm khi ông Trần thường xuyên vào toilet để nghe điện thoại của ai đó. Sau cuộc nói chuyện, ông lại tất tả ra đường, bất kể ngày đêm.

Bằng trực giác nhạy bén của người phụ nữ, bà Hương cho rằng nhất định ông Trần có bồ nhí. Mang toàn bộ những nghi ngờ đó, bà đến công ty thám tử nhờ theo dõi nhất cử nhất động của chồng để làm sáng tỏ. Anh Lương Hiền Duy – giám đốc một công ty thám tử tư lại tung các thám tử lành nghề nhất vào cuộc.

Tay trắng vì đam mê nhất thời

Có lẽ, sau quãng đời hơn 30 năm lăn lộn trên thương trường, trải qua biết bao nhiêu sóng gió, ông Trần cũng không thể ngờ rằng mái ấm, gia sản, danh tiếng của mình lại bị hủy hoại nhanh chóng đến vậy chỉ vì một cô gái. Sau khi nhận được những thông tin cơ bản do thân chủ cung cấp, hai thám tử dày dạn kinh nghiệm lập tức nhập cuộc. Sau một ngày bám theo ông Trần, các thám tử không ngờ ông lại ăn mặc trẻ trung, sành điệu đến như vậy dù đã ngũ tuần. Phán đoán đây là cách ăn mặc để phù hợp với người trẻ tuổi nên anh Duy nhận định khả năng ông Trần có bồ nhí là điều hoàn toàn có thể xảy ra. Thêm hai thám tử nữa được phân công bám theo ông Trần từ nhà đến công ty. Những ngày theo dõi ông Trần, các thám tử khá vất vả vì ông này dường như rất đa nghi. Sau khi làm việc cũng như đi đánh golf, ông ta vòng vèo đủ các đường khác nhau để tránh việc vợ cho người theo dõi.

Một ngày nọ, mới 9h sáng, ông đã tự lái xe đi. Vẫn với sự đa nghi, ông quần xe trên một đoạn đường ngắn đến 3 lần để tìm hiểu có ai bám theo mình hay không. Trước tình huống này, các thám tử phải dùng các biện pháp nghiệp vụ để tránh ánh mắt nghi ngờ của ông.

Sau 3 ngày bám sát nút, các thám tử đã nắm được lịch trình, quy luật di chuyển và những địa điểm mà ông Trần hay lui tới. Tới ngày thứ 4, ông Trần lái xe đến một căn hộ nằm trong một chung cư cao cấp, cách khu trung tâm thành phố chừng 30 phút chạy xe. Đứng chờ khoảng 5 phút, một cô gái trẻ chừng 20 tuổi đi đến rồi lên xe, theo ông đến một nhà hàng sang trọng cách nơi ở của cô này cũng chừng đó thời gian di chuyển.

Hai thám tử âm thầm bám theo chiếc xe màu đen bóng lộn của cặp nhân tình. Đồng thời, hai thám tử khác vào vai người đi mua nhà để tìm hiểu thân thế cô gái nọ. Theo chân ông Trần đến một nhà hàng sang trọng, các thám tử không khỏi ngỡ ngàng khi chứng kiến ông tự tay gắp thức ăn, ôm ấp, vuốt ve lam chuyen tinh duc cô gái nọ bất chấp hàng chục con mắt tò mò của thực khách đang đổ dồn về mình.   
  Tại chung cư, sau một hồi tìm hiểu, các thám tử được hàng xóm cho biết cô gái này mới  về căn hộ gần 3 tỉ đồng mới được vài tháng. Cô ta nói mình là sinh viên một trường đại học tại TP.HCM, tự nói gia đình mình có điều kiện, bố mua tặng nhà, lâu lâu lại đến để chở đi chơi. Đặc biệt, nhiều lần cô gái nghe điện thoại và có nói mình tên là Trang, quê ở một tỉnh miền Tây. Nhiều lần đến thăm, ông Trần có mang quà cho hàng xóm nên một số người nói ông tốt bụng và có cô con gái xinh đẹp.

Trở lại với việc theo sát ông Trần, sau khi đưa người tình trẻ đi ăn, ông đưa cô nàng tới một tiệm kim hoàn và để cô gái tha hồ chọn cho mình những món đồ, sau đó ông ta vào trả tiền…Bí mật ghi hình, các thám tử đã có đủ những hình ảnh cần thiết để gửi cho thân chủ của mình đang nóng lòng trông đợi. Khi nhận được những bức ảnh mà các thám tử cung cấp, bà Hương yêu cầu ngừng mọi công việc vì cô gái trên ảnh không ai khác là Trang - bạn học của My con gái bà vẫn hay đến nhà chơi.

Sự vụ kết thúc bất ngờ khiến nhiều thám tử bối rối dù đã hoàn thành được phần lớn công việc trông hợp đồng với thân chủ. Trong lúc chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì khoảng hơn 1 tuần sau, anh Lương Hiền Duy - Giám đốc công ty lại tình cờ gặp bà Hương trong một siêu thị. Trông bà phờ phạc hơn rất nhiều sau những chuyện đã xảy ra với gia đình...Chuyện tình 30 năm với bao vui buồn của ông và bà kết thúc như vậy đó.

Thu Thảo/nguoiduatin



Thứ Bảy, 1 tháng 8, 2015

Lối sống buồn thả của vợ chốn cơ quan

Ngay sau đó, cả bọn nhao nhao đòi xem ảnh, xin facebook, số điện thoại của “quả bom sex”. Long chìa máy điện thoại cho xem ảnh cô nàng. Mấy thằng bạn cấp ba xem ảnh xong nhìn tôi thảng thốt. Lúc đấy tôi cũng vừa liếc qua chân dung của “quả bom sex” đã làm
>>> Xem thêm: Những câu truyen ngan tinh yeu hay nhất 
Sinh nhật thằng bạn hồi cấp ba, chúng tôi thống nhất chỉ có mấy thằng con trai trong lớp họp mặt riêng với nhau cho thoải mái, không dính dáng gì đến cánh chị em phụ nữ. Trong lúc trà dư tửu hậu, mấy thằng bắt đầu quay tam su buon kể lể về… gái.

Lúc đầu thì chúng đem cái nhan sắc của cô hoa hậu mới đăng quang ra mổ xẻ. Nhưng nói được dăm ba câu thì hết chuyện về cô hoa hậu. Chúng bèn chuyển đề tài sang bộ ảnh mới của mấy em nữ hoàng nội y rồi xuýt xoa đồi núi trập trùng, thung lũng phì nhiêu… Nhưng mấy em người mẫu cuối cùng vẫn có vẻ xa xôi, mơ hồ quá, chúng chuyển phắt đề tài sang mấy em đồng nghiệp vừa nóng bỏng mà lại người thật việc thật.


Long là bạn riêng của chủ nhà, chúng tôi vừa quen nhưng cả bọn ngay lập tức bị hấp dẫn bởi câu chuyện về một “quả bom sex” mà hắn đang kể với tất cả sự hào hứng. Đó là một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp làm việc trong công ty của hắn. Theo lời kể của Long, cô này tuy đã có chồng nhưng nói về độ chịu chơi thì khỏi phải bàn, có thể nói là “máu lửa nhất trong những người đàn bà máu lửa”.

Thấy đồng bọn có vẻ tập trung cao độ vào câu chuyện, càng lúc giọng kể của Long càng truyền cảm hơn. Long bảo: “Hiếm thấy em nào đẹp mà dễ dãi như em này luôn. Chỉ cần một hai chén rượu là có thể dìu em đến chân trời góc bể mà không sợ bể đầu bêu trán với chồng em. Mà em lại chơi rất đẹp, quan hệ xong lại bình thường ngay được, coi như chưa có chuyện gì xảy ra, không bao giờ lằng nhằng chuyện tình cảm”.

Bọn đàn ông nhao nhao: “Thế mày ấy chưa?”. Long làm bộ nhăn trán như đang lục lại trí nhớ rồi mỉm cười, cắn móng tay, gật đầu cái rụp trước sự ghen tị của đám đông. Hắn thanh minh: “Thì mình là đàn ông mà! Một khi đàn bà con gái nó ngã vào thì thằng nào là cái thằng đủ bản lĩnh để đẩy ra?”. Cả bọn thi nhau đế vào: “Làm sao đủ bản lĩnh mà đẩy ra?”. Một ông hỏi: “Thế em ấy đã ấy với bao nhiêu thằng ở cơ quan mày rồi?” Long lẩm nhẩm tính rồi đáp gọn lỏn: “Nửa già!”.

Ngay sau đó, cả bọn nhao nhao đòi xem ảnh, xin facebook, số điện thoại của “quả bom sex”. Long chìa máy điện thoại cho xem ảnh cô nàng. Mấy thằng bạn cấp ba xem ảnh xong nhìn tôi thảng thốt. Lúc đấy tôi cũng vừa liếc qua chân dung của “quả bom sex” đã làm chuyen tinh duc với quá nửa đàn ông ở cơ quan Long. Vợ tôi.

Tôi giật lấy điện thoại của Long, căng mắt ra mà nhìn, cố xác định xem mình có bị hoa mắt hay không. Không. Đó chính xác là vợ tôi. Cái nhan sắc mà tôi tôn thờ suốt từ thời học cấp ba đến giờ. Cái hình ảnh thân thương mà tôi lúc nào cũng ấp ủ trong tim. Không thể nào như vậy được! Bình thường vợ tôi rất dịu dàng, nhút nhát, chuyện chăn gối cũng hết sức rụt rè, e lệ thì làm sao cô ấy có thể… như vậy được?

Tôi nằm vật ra nhà trong cơn choáng váng. Hàng trăm thứ cảm xúc quay cuồng trong trí óc như đang vắt kiệt mọi sức lực. Lũ bạn bảo nhau nhanh chóng giải tán, chỉ còn lại mình tôi với thằng bạn thân là chủ nhà. Hình như tôi khóc. Nước mắt của một thằng đàn ông chưa từng biết đến khổ đau hay thất bại.

Giờ đây, tôi thấy vừa xấu hổ, nhục nhã với chúng bạn, vừa cảm thấy lòng mình tan hoang như vừa trải qua một trận bão kinh hoàng. Trong tôi, tất cả dường như vừa sụp đổ. Một cảm giác lạnh lẽo đến ghê người.

Thằng bạn tôi ngồi im không dám ho he. Mãi sau nó mới dám lên tiếng: “Con Thu, nó là đứa tốt. Chắc có nội tình…”. Tôi và vợ tôi yêu nhau suốt 7 năm, từ hồi còn học chung lớp, chung trường, rồi mới làm đám cưới. Tính ra cũng đã sống đời vợ chồng với nhau được gần chục năm trời, yêu thương biết kể sao cho hết. Chắc phải có nội tình… Tôi tự nhủ phải bình tĩnh, phải về nói chuyện với vợ, phải hỏi rõ căn nguyên, rồi sẽ có cách giải quyết.

Tôi bảo bạn: “Thôi, tao về!”. Thằng bạn dặn: “Có thế nào thì tất cả vẫn là bạn”. Tôi nhớ cả bọn đã từng thề: “Dù thế nào cũng không bao giờ làm tổn thương nhau và làm tổn thương chính mình”. Tôi gật đầu với thằng bạn rồi nổ máy. Nhưng chiếc xe đã không đưa tôi về nhà. Tôi cũng không biết mình đang đi đâu, nhưng chắc chắn đó không phải đường về nhà. Tôi cần một chút thời gian. Ai cũng cần một chút thời gian cho riêng mình.

Theo Nhật Minh (Người đưa tin)
Nguồn: 24h

Xem thêm: Những câu chuyện về tinh yeu gioi tinh