Chủ Nhật, 26 tháng 4, 2015

Tôi đi nhưng chẳng muốn về

Người ta bảo, nhà là nơi mà bất cứ người nào cũng muốn về, cũng muốn dừng chân, nghỉ ngơi sau một ngày làm việc vất vả. Với một người chồng, nhà là mái ấm, là nơi họ muốn về nhất để được ăn bữa cơm ngon của vợ, để được vợ chiều chuộng, ngọt ngào, để được nghỉ ngơi thoải mái. Dù đi khắp nơi cũng không đâu bằng nhà mình. Điều này, anh ghi nhận. Anh cũng từng ao ước được như thế, cũng từng có một thời, ngày nào anh cũng chỉ muốn nhanh nhanh chóng chóng về nhà, được ở bên cạnh vợ con. Anh muốn được ăn những bữa cơm ngon em nấu, được em chuẩn bị nước tắm, được em hỏi han thủ thỉ và được chơi với con, cưng nựng con.
Sau một ngày mệt mỏi, anh dường như quên hết mọi thứ khi thấy nụ cười của vợ, thấy con chơi đùa với ba. Chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ để anh thấy được hạnh phúc của hôn nhân gia đình chính là đây, là tổ ấm này, không đâu có thể thay thế được. Mỗi ngày vợ đều cho anh thưởng thức những món ngon, khiến anh cảm thấy vui vẻ, thoải mái, tận hưởng cuộc sống bên vợ con thật là thú vị.
Nhưng sao những ngày tháng ấy qua nhanh quá vợ à? Bây giờ, chỉ sau hơn 2 năm, anh không muốn về nhà nữa. Bởi nơi ấy không còn là tổ ấm ngày nào. Bởi nơi ấy không còn là nơi có người vợ anh yêu thương, chiều chuộng, người vợ có thể chuẩn bị cho anh những món ngon, nói lời ngọt ngào và cười nói với anh. Nơi ấy là một người phụ nữ hoàn toàn khác, với một đứa trẻ vẫn gọi anh là ba nhưng suốt ngày bị em quát tháo.
Những bữa cơm ngon đã không còn nữa. Cách đây 2 năm, em là con người khác, giờ em đã khác hoàn toàn. Anh muốn em vẫn là người vợ đảm đang như xưa, yêu thương anh vô vàn. Là người vợ lúc nào cũng cho anh nụ cười và một mâm cơm ngon. Dù khi đó, vợ chồng mình kiếm ít tiền hơn bây giờ thì hạnh phúc vẫn vẹn tròn em ạ. Có tiền nhiều để làm gì khi mà suốt ngày cau có, khó chịu với nhau.
Anh về nhà là em đã thúng đụng nia, không hiểu anh đã gây ra lỗi lầm gì. Anh chỉ muốn em hiểu rằng, anh chưa từng đòi hỏi gì ở em quá đáng cả.
Trước đây, em chăm sóc anh, là do em tự nguyện và bây giờ có thể em không cần làm thế nhưng anh thấy, cuộc sống này quá ngột ngạt em ơi.
Vợ chồng là phải nhẹ nhàng với nhau, tình yêu về cả tinh thần chứ đâu hẳn là tình yêu giới tính nhau. Anh chỉ thủ thỉ hỏi em ‘nay bà xã cho anh ăn gì’, thì em cau có, nhìn anh trừng trừng bảo ‘ăn gì mà ăn, còn bận túi mắt, không thấy à?’. Gã chồng như anh cụt hứng ngay lập tức. Mặc em thích làm gì thì làm, anh nấu bát mì, ăn xong anh lên phòng, không cần quan tâm vợ.

Không khí gia đình ngột ngạt quá em ơi. Em ngoài biết ăn diện, son phấn, trang phục lòe loẹt còn biết làm gì nữa. Em chỉ quan tâm tới tiền, hợp đồng và các mối quan hệ. Còn chồng em, em cho nhịn suốt. Con em, em quát tháo, bỏ bê không chăm sóc. Anh đưa bà nội lên chăm thì em cáu với cả anh, bảo không sống được với mẹ chồng.
Anh nói cho em hiểu, em đừng làm quá. Anh không chịu đựng được nữa đâu. Anh đã quá nhân nhượng rồi. Nếu em cảm thấy không chăm sóc được chồng con thì em có thể tìm một cuộc sống an nhàn hơn. Anh không nói là đã hết yêu em nhưng tình cảm kiểu này chỉ là sự vớt vả.
Về nhà, anh chỉ mong có một không gian yên tĩnh, được vợ anh chiều chuộng, được vợ anh yêu thương. Nhưng bây giờ, anh không muốn về nhà nữa khi anh phải chứng kiến sự căng thẳng và ánh mắt khó chịu của em.
Nếu em còn như thế, anh cũng sẽ mặc kệ em đó. Anh đưa con về quê cho bà nội trông, để em khỏi phải chăm sóc. Còn hai chúng ta, mỗi người mỗi phòng, như vậy sẽ khiến em thoải mái làm việc hơn, không phải lo lắng gì cho anh, có phải không? Nếu em đồng ý, thì bắt đầu từ hôm nay luôn. Anh chán lắm rồi!
Nguồn: khampha.vn

0 nhận xét:

Đăng nhận xét