Thứ Bảy, 25 tháng 4, 2015

Tình yêu tan vỡ sau những năm tháng yêu dài

Sau hơn chục năm, chẳng hiểu tại sao tôi vẫn chỉ yêu em. Có phải tôi ngu ngốc cứ mãi sống trong cái khoảng lặng đó. Cứ khép mình hằng đêm nhắm mắt rồi mà nước mắt cứ lăn dài trên má. Có phải tôi quá đa cảm, quá ảo mộng khi nghĩ rằng mình có thể lại yêu
Người ta bảo thời gian có thể xóa đi mọi vết thương nhưng nỗi đau này đối với tôi sao nó lại ăn sâu đến thế, không thể làm mờ đi những tâm sự buồn về em. Những kí ức cứ nhẹ nhàng như một bản tình ca lúc trầm lúc bổng. Nhớ lúc em quan tâm tôi, cái cách em gọi tôi dậy mỗi buổi sáng hay lúc aem dỗ tôi đi ngủ sớm và nhớ cả nụ hôn của em.
Tự dặn lòng thôi đừng yêu em. Tôi mệt mỏi lắm rồi, mệt trong mối quan hệ mà mình phải gồng sức bon chen giành giật em. Từ khi nào tôi lại là con người ích kỉ chỉ biết sống cho mình như vậy. Đúng rồi…! Từ khi yêu em…tôi đã yêu anh nhiều tới mức đánh mất bản thân mình. Một chàng trai với bản tính tự kiêu, bản thân chăng thèm quan tâm tới ai. Thế mà em lại thay đổi vì em..
Tất bật với bài vở trên lớp, tối đi làm thêm, tưởng như thời gian để nghĩ tới anh là không thể. Tôi tự hỏi, em có mệt không khi cứ chạy trong suy nghĩ của tôi như vậy… tôi thì sắp phải vào viện vì chứng căng thẳng thần kinh mất rồi a ạ.
Buồn nhiều lắm khi cứ yêu rồi lại chia xa, tại sao có những mối tình chỉ kéo dài vài tháng là có thể kết hôn được, và có thể sống với nhau hạnh phúc đến cuối đời… Tình yêu kéo dài 5,6 năm hoặc có thể hơn mà họ lại không đến được với nhau. Phải chăng và do ông trời cố tình trêu ngươi, yêu nhau nhiều lắm nhưng hợp hay tan phải phụ thuộc vào hai từ duyên phận.
Chia tay em là đúng hay sai. Chia tay rồi mà sao tôi cảm thấy mình không ổn tý nào… tự tạo cho mình cái tính xấu khóc đêm, hay đi lang thang một mình trên những con đường, đứng thẫn thờ tìm kiếm những hình ảnh quen thuộc. Một làn gió nhẹ thoảng qua, một chiếc lá nhẹ rơi cũng đủ để con tim rung lên vì nhớ em…
Muốn hét lên rằng tôi nhớ em. Nhưng tôi không thể quay lại. Tôi có phải là người thừa trong chuyện tình của em. Ba từ người yêu cũ, anh ấy vẫn mong em từng ngày quay về, vẫn cố gắng cướp em khỏi anh… một đứa con trai không thể nào giữ được bước chân em. Tôi đầu hằng trước số phận, tình yêu đâu còn vị ngọt ngào của sắc hồng nữa khi cứ phải tranh giành như vậy. Tôi sẽ ra đi và quên em. Nhường hạnh phúc cho ai đó cần em và nơi em dĩ nhiên phải thuộc về.

Cuộc sống mà đâu phải chỉ một đường thẳng là đi tới đích. Còn có bao nhiều ngã rẽ. Mỗi ngã rẽ ta dừng chân lại một chút rồi lại đi tiếp. Có lẽ em chỉ là một ngã tư nhỏ mà anh phải dừng chân một chút rồi lại đi. Tim ơi đau ít thôi, rồi một ngày nào đó sẽ có người yêu tôi và cùng tôi đi tới cuối đoạn đường. Và một ngày nào đó nó sẽ không bị loạn nhịp khi nghĩ về em…


0 nhận xét:

Đăng nhận xét